CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sau này lớn lên, nhà họ Hứa chuyển ra ngoài. Hai người bọn anh cũng không còn liên lạc với nhau nữa chứ đừng nói chi tới việc là vị hôn thê của anh."

Hàn Thanh nhẹ nhàng giải thích từng chữ một, hiếm thấy Tiểu Nhan có thể bình tĩnh mà nghe anh ta nói như thế.

Theo những gì anh ta nói, hai người họ dường như không có gì với nhau, vậy tại sao Hứa Yến Uyển lại nói rằng cô ta là vợ sắp cưới của Hàn Thanh chứ?

"Anh chắc chắn rằng giữa hai người không hề có hôn ước sao? Cô ấy thật sự không phải là vị hôn thê của anh sao?"

"Tiểu Nhan à, hôn ước không phải là chuyện nhỏ. Nếu giữa hai người bọn anh thật sự có hôn ước thì em cảm thấy anh sẽ không nhớ sao?"

Tiểu Nhan đột nhiên không biết nên nói cái gì, nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên lên tiếng chất vấn: "Lúc trước khi anh đến nhà tìm tôi, hỏi rằng tại sao không nói cho tôi biết. Lúc ấy anh nói rằng mình không thể nói được, không lẽ là không phải nói chuyện này sao?"

Hàn Thanh nhớ lại rồi bật cười: "Anh còn tưởng rằng em đòi chia tay là vì chuyện hôm sinh nhật."

"..."

Hóa ra cô tức giận nửa ngày là uổng công sao?

Những vấn đề mà cô khỏi, Hàn Thanh đều tưởng rằng liên quan tới chuyện khác còn cô cũng hiểu lầm ý anh.

"Lần sau nếu muốn hỏi gì đó thì em có thể rõ ra một tí được không. Lúc em hỏi những câu đó không hề rõ ràng, làm sao anh biết được anh đang muốn hỏi gì chứ?"

Tiểu Nhan cảm nhận được dường như anh đang tự trách mình, cô chớp chớp mắt: "Vậy ý anh là do em không rõ ràng sao? Nếu như giữa hai người thật sự không có hôn ước vậy thì tại sao Hứa Yến Uyển lại thừa nhận? Có phải anh quên gì rồi không?"

“Thừa nhận?” Hàn Thanh bắt được mấu chốt trong câu này: “Cô ấy đích thân nói cho em biết cô ấy là vị hôn thê của anh sao?

“Cũng không khác là bao.” Tiểu Nhan mím môi, không vui nói: “Nhưng mà lúc đầu cô ấy không định nói với tôi, là người trong công ty nói với tôi trước, sau đó chính cô ấy cũng thừa nhận.”

Hàn Thanh là người minh bạch, khi cô nói lời này, anh ta lập tức đoán được hành trình tâm lý của cô.

Cô cho rằng Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh. Hơn nữa những người trong công ty ai cũng biết, chỉ có một mình cô bị lừa mà thôi. Lúc sinh nhật lại bị anh bỏ rơi, cô vốn cảm thấy vô cùng đau khổ thì lại nghe được một tin tức không nên nghe, không thể nào chấp nhận được việc này nên chịu tổn thương. Lúc hỏi anh thì lại không rõ ràng khiến nảy sinh hiểu lầm.

Cô liền muốn chia tay anh ta.

Trong tình huống như vậy, hầu hết mọi người sẽ mất đi lý trí.



Hơn nữa, cô gái nhỏ của anh ta lại thích anh ta như vậy, khi Hàn Thanh nghĩ đến những giọt nước mắt cô đã rơi mấy ngày qua, Hàn Thanh cảm thấy đau nhói trong lòng. Anh ta nhanh chóng đưa tay giữ ót của cô, sau đó kéo cô vào lòng.

"Không có hôn ước gì cả, giữa anh và cô ta cũng không có chuyện gì hết. Hàn Thanh anh luôn là một người trong sạch. Chính em là người trêu chọc anh trước. Anh đã nói rằng anh chỉ yêu một mình em thì sẽ không đổi ai nữa."

Tiểu Nhan nằm trong ngực anh ta, nghe tiếng nhịp tim đang đập nhanh của anh ta, hốc mắt cô bỗng nhiên trở nên đỏ ửng.

Hóa ra gần đây cô giận dỗi đều uổng công. Anh không bao giờ lừa dối cô, bây giờ anh chối thì có nghĩ là giữa hai người họ không hề có hôn ước gì cả.

Chỉ là... Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao Hứa Yến Uyển lại nói rằng cô ta là vợ chưa cưới của Han Thanh? Còn những người trong công ty nữa?

"Anh biết em đang nghĩ gì. Lúc về anh sẽ hỏi rõ ràng chuyện này, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời như ý."

“Hừ hừ.” Tiểu Nhan kiêu ngạo khịt khịt mũi, vặn người trong lòng ngực ấm áp của anh: “Ai mà biết được."

"Không muốn biết? Vậy thì mặc kệ nhé?"

“Anh dám!” Tiểu Nhan hét lên với anh ta, sau đó nhanh chóng cảm thấy sững sờ.

Hàn Thanh nhìn cô chăm chú, trong mắt như có cảm xúc mãnh liệt, ngón tay chạm vào khóe mắt cô, anh ta thì thào nói: "Sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Cái gì?"

"Sau này em chỉ cần sống chung với anh thật tốt là được. Không cần dè dặt việc gì trước mặt anh, em muốn làm gì cũng được."

Tiểu Nhan: "..."

Suy nghĩ lại một chút thì lần này cô thật sự đã vô cùng quá đáng. Thế nhưng Hàn Thanh vẫn luôn bao dung cho cô, hơn nữa còn theo cô chạy tới đây. Cô nói những lời làm tổn thương người khác như thế, nếu là người dễ tự ái thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Thế nhưng Hàn Thanh vẫn không hề nổi giận, vẫn luôn đi theo cô, bao dung cô.

Nếu... Nếu vừa rồi cô không nói gì về vị hôn thê của anh, liệu có phải thật sự chia tay với anh sao?



Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan muốn xin lỗi Hàn Thanh, nhưng cảm thấy khó xử và chỉ có thể khịt mũi một lần nữa.

"Anh đừng có mà đắc ý. Nếu không nhờ anh dạy em là những thứ này thì em đã muốn làm gì thì làm rồi."

"Ừ, em muốn làm gì thì làm."

Hai người họ im lặng một lúc lâu, không ai nói gì cả.

Một lúc sau, giọng nói trầm ấm của Hàn Thanh lại vang lên. "Em có biết tại sao anh không muốn tổ chức sinh nhật cho mình không?"

Nghe vậy, nhịp tim của Tiểu Nhan đột nhiên đập mạnh, cô lo lắng chớp chớp mắt. Anh ta đang muốn nói với cô lý do vì sao anh không đến buổi tiệc sinh nhật sao?

Nói chung, không ai là không thích tổ chức sinh nhật.

Cho dù anh ta không có hứng thú với nó thì nếu như có người tổ chức sinh nhật cho anh ta thì chắc hẳn anh ta phải cảm thấy vui mừng mới phải.

Nếu như Hàn Thanh thật sự không thích thì chắc chắn ngày sinh nhật đã có chuyện gì đó khiến anh không muốn nhớ lại.

Tiểu Nhan bỗng nhớ tới lúc anh thổi bánh kém, dáng vẻ đau khổ kia của anh vì thế cô nhanh chóng nói: "Em không muốn biết."

Cô lắc đầu, cố gắng chui ra khỏi vòng ôm của Hàn Thanh: "Em không hề muốn biết lý do vì sao anh không thích sinh nhật. Nếu như anh không muốn vậy thì sinh nhật những năm sau em sẽ không làm nữa, chỉ ở bên cạnh anh mà thôi."

Nghe những lời đau lòng của cô gái nhỏ, lòng Hàn Thanh dịu lại, tâm trạng u ám mấy ngày nay của anh ta cũng biến mất, anh ta nhếch môi cười: "Thật sự không muốn biết sao? Lúc anh muốn nói em thật sự không muốn biết sao? Sẽ không? Nếu không thì lần sau cũng sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

“Không nghe đâu!” Cô gái nhỏ lắc đầu nguầy nguậy trong vòng tay của anh ta: “Anh muốn nói gì em cũng sẽ không nghe, em cũng không muốn biết.”

Đùa sao, hôm đó biểu cảm của anh ta đau khổ như thế. Cũng chỉ một chiếc bánh kem mà đã khiến anh ta đau khổ như thế, nếu bây giờ mà còn để anh ta kể lại những chuyện đã xảy ra lúc đó thì anh còn như thế nào nữa chứ?

Cô không tàn nhẫn như vậy. Điều này cũng giống như cô ép người ta phải moi tim moi phổi của mình rồi đưa cho cô xem vậy.

Này, cho em xem này, đây là vết thương của anh.



Bình luận

Truyện đang đọc