Khi Hàn Mộc Tử đi làm vào ngày thứ hai, từ rất xa đã nhìn thấy trước cửa công ty tụ tập một nhóm người, cô có hơi ngạc nhiên, có chuyện gì vậy nhỉ?
Mới sáng sớm mà đã có nhiều người như vậy rất không bình thường, không khi nào công ty của các cô có nhiều khách hàng tới như vậy.
Cho dù có khách hàng, cũng sẽ không nhiều đến như vậy.
Chờ lúc đến gần, Hàn Mặc Tử mới nhìn thấy điệu bộ của những người này, Hàn Mộc Tử chợt nhận ra, trước kia khi cô còn ở nước ngoài cũng thường xuyên bị săn đón và chụp ảnh.
Tất cả đều là phóng viên.
Sao lại thế này? . ngôn tình hay
Chẳng lẽ là công ty của cô xảy ra chuyện gì sao?
Hàn Mộc Tử bảo tài xế của Dạ Mạc Thâm ngừng xe ở gần đó, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
Hôm nay cô đến công ty không phải quá sớm, cho nên lúc này trong công ty chắc chắn đã có người tới rồi mới đúng, phải hỏi trước xem là tình huống gì xảy ra đã.
Ai biết lúc cô vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, thì điện thoại đã reo lên trước.
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua màn hình là cuộc gọi đến của
Tiểu Nhan. Cô trực tiếp nghe máy. Mới vừa bẩm phím nhận cuộc gọi, Hàn Mộc Tử hoàn toàn chưa kịp nói bất cứ lời nào, đã nghe được ở đầu bên kia điện thoại Tiểu Nhan lo lắng nói: “Mộc Tử, cậu đến công ty chưa? Nếu cậu còn chưa tới công ty thì trước mắt cậu không cần vội đến công ty đầu, trước cửa công ty của chúng ta có rất nhiều phóng viên.
Hàn Mộc Tử: “
Cô nhìn mảng đen kịt trong đám người đông nghìn nghịt cách đó không xa kia, nhấp nháy môi đỏ. "Tớ đang ở gần công ty. "Vậy cậu tuyệt đối đừng có đến gần cửa của công ty, phóng viên rất đông đó! “Sao lại như thế? Tại sao có nhiều phóng viên như vậy? Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Tiểu Nhan ở đầu bên kia điện thoại một bên thở hổn hển, một bên giải thích cho cô: “ĐM, cậu chính là người trong cuộc mà còn không biết tình huống gì sao?”
Người trong cuộc?
Trong lòng Hàn Mộc Tử dâng lên một tia nghi ngờ, cô biết tình huống gì chứ? "Hiện tại chỉ sợ là người dân cả nước đều biết đến cậu rồi, cho dù không biết cậu, nhưng từ hôm nay trở đi, chắc có lẽ đều biết cậu là ai. Tại sao đột nhiên lại có nhiều phóng viên như vậy, trong lòng cậu không đoán ra sao?"
Hàn Mộc Tử: “
Lời này càng làm cho Hàn Mộc Tử như lọt vào sương mù, cô nhíu đôi chân mày xinh đẹp lại: "Rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói rõ ràng đi.
Theo lý thuyết, cho dù có người biết được thân phận nhà thiết kế của cô, thì cũng không thể nào bùng nổ như vậy được chứ, lại không phải là diễn viên nổi tiếng luôn được chú ý.
Cho dù có là diễn viên nổi tiếng luôn được chú ý, thì cũng không thể làm được chuyện gì để cho người dân cả nước trên dưới đều biết mặt ấy nhỉ.
Cho nên Hàn Mộc Tử mới thật sự thấy khó hiểu. "Móa nó, tớ rất muốn bóp chết cậu thôi bỏ đi, cậu thế mà lại không biết những chuyện này, được thôi.... Để tớ hỏi cậu, trên đường cậu tới đây mà không phát hiện có cái gì không đúng sao?"
Trên đường đến đây phát hiện có cái gì không đúng?
Hàn Mộc Tử chớp mắt, hai ngày nay cô luôn ở chung với Dạ Mạc Thâm, buổi tối đều bị anh ôm ngủ, còn có tối hôm qua.....
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô liền họ nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia không được tự nhiên.
Lúc cô đến đây thật sự rất buồn ngủ, cho nên liền dựa vào đệm nhỏ ngủ trong một lát.
Chỉ là lúc này nghe Tiểu Nhan nói như vậy, Hàn Mộc Tử mới ló đầu ra nhìn xung quanh một lượt, ngay từ đầu cũng không có nhìn thấy cái gì kỳ lạ, sau đó cô lại nhìn thấy một cái bóng dáng quen thuộc từ phía xa ……....
Hình như đó là hình của cô, tấm ảnh đó... Hình như là trước kia cô ở nước ngoài đoạt giải thưởng sau đó đi tham gia bữa tiệc chúc mừng chụp lại.
Lúc này làm sao lại bị treo lên khung quảng cáo của thành phố rồi?
Chẳng lẽ là ai đó làm tuyên truyền cho cô? Đáng tiếc cách quá xa, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt chữ to trên đó, vì thế Hàn Mộc Tử liền bảo: "Chú Lâm, làm phiền chủ quay xe lại, vị trí cụ thể thì chắc có lẽ là chỗ đó.
Cô chỉ phương hướng cho chủ Lâm một chút, chú Lâm là tài xế chuyên dụng mà Dạ Mạc Thâm tìm cho cô, đặc biệt đưa đón cô qua lại từ Biệt thự Hải Giang.
Chú Lâm gật đầu, sau đó vòng xe đến vị trí mà cô chỉ định. Sau khi dừng lại, Hàn Mộc Tử hạ cửa sổ xe xuống, nghiêm túc đánh giá, cách gần như vậy, Hàn Mộc Tử rốt cuộc thấy được mặt chữ trên tấm poster.
Sau khi nhìn một lúc, mặt của cô không khỏi đỏ lên, Dạ Mạc Thâm tên lưu manh này...
Chưa có sự đồng ý của cô mà
Kỳ thật vào lúc chú Lâm lái xe tới đã thấy rồi, chẳng qua mợ tương lai vẫn luôn nhầm mắt nghỉ ngơi, cho nên ông không dám quấy rầy mà thôi.
Hiện tại mợ tương lai cố ý bảo ông vòng xe qua xem, chú Lâm nhịn không được cười khẽ nói: "Cậu chủ Dạ thật đúng là có lòng.
Hàn Mộc Tử: "
Nghe được chú Lâm nói như vậy, cô nhịn không được cần môi dưới.
Đúng là có lòng, anh không chỉ có lòng, mà còn có cả mưu đồ riêng, chuyện lớn như vậy mà lại không nói một chút gì với cô, vậy mà đến bây giờ cô mới biết được.
Người đàn ông này! Cầu hôn thành công thì đắc ý vênh váo như thế à?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử tức giận gọi điện thoại cho Dạ
Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm nhận được điện thoại của cô, giọng điệu trở nên hoà nhã. “Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi à?" "Nhớ anh cái con khỉ ấy!” Hàn Mặc Tử trực tiếp mắng anh một câu: “Cái poster đó là chuyện gì vậy?”
Điện thoại đầu bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp của Dạ Mạc Thâm, sau một hồi mới hỏi cô: “Hài lòng không?"
Hàn Mộc Tử: ".... Hải lòng cái gì?” “Việc anh làm đó, tuyên bố với toàn thế giới rất nhanh thôi em sẽ phải trở thành bà Dạ, bây giờ tất cả mọi người đều biết em sap gả cho Dạ Mạc Thâm anh, xem sau này em còn chạy đi đầu được."
Xem sau này em còn chạy đi đâu được...
Những lời này làm tim của Hàn Mặc Tử như đánh rơi một nhịp, tên lưu manh này đột nhiên lại nói chuyện này làm gì? Chẳng lẽ anh cho rằng mình sẽ chạy hay sao? “Anh làm chuyện này... Hàn Mặc Tử ngẩng đầu nhìn lên poster ở bên ngoài cùng với mấy dòng chữ trên đó, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia rối rằm, “Là vì sợ em chạy hay sao?"
Đầu bên kia Im lặng trong chốc lát, mới mở miệng dịu dàng “Không phải." nói. "Không phải sợ em chạy, dù em có chạy anh cũng sẽ theo đuổi lại từ đầu." "Đây là thành ý của anh, trước kia nợ em, anh đều sẽ bù đắp lại toàn bộ." "Mộc Tử, đây là thành ý của anh."
Cũng không biết yên lặng trong bao lâu, Hàn Mộc Tử cảm ác tim của mình đập đến không được bình thường, cho dù biết những lời này là thông qua điện thoại nghe được, nhưng mà Hàn Mộc Tử lại vẫn ngượng ngùng mà liếc nhìn về phía chú Lâm lái xe ở đẳng trước một cái, chột dạ không chịu nổi.
Ánh mắt cô nhìn sang chỗ khác, sau đó hạ thấp giọng nói của mình. "Hiện tại trước của công ty của em đều là vì anh, đều là do anh ban tặng, anh nói xem em đi vào đó kiểu gì?”
Dạ Mạc Thâm nhịn không được cười: "Vậy không tốt sao, thuận tiện giúp công ty của em làm quảng cáo luôn?” "Dạ Mạc Thâm
Hàn Mộc Tử tức điên rồi, bây giờ ở cửa công ty có nhiều người như vậy, cô còn không có cách nào để vào công ty, thế mà anh vẫn còn có tâm trạng nói giỡn với mình nữa chứ. "Được rồi." Có lẽ là sợ cô thật sự tức giận, giọng nói của Dạ Mạc Thâm trở nên dịu dàng hẳn ra, mang theo một chút dung túng, dỗ dành cô, "Chỉ là bây giờ vừa mới bắt đầu, cho nên các phóng viên mới điên cuồng dũng mãnh xông lại đây muốn phỏng vấn em như vậy, chờ thêm vài ngày nữa tự nhiên sẽ dẫn tản ra thôi, hiện tại em báo chủ Lâm vòng xe, đến công ty của anh đi.
Hàn Mộc Tử: "Đến công ty của anh?" "Ừ. Thay đổi hoàn cảnh làm việc, làm việc với chồng tương lai, không tốt sao?"
Hàn Mộc Tử: "
Cô tin Dạ Mạc Thâm mới là lại
Tên lưu manh này!
Hàn Mộc Tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai muốn làm việc cùng với anh chứ? Anh nằm mơ đi!"
Cô bực bội, trực tiếp ngắt điện thoại của Dạ Mạc Thâm. Chú Lâm ở phía trước nhìn thấy cảnh tượng này cười ha hả, sau khi Hàn Mộc Tử ngắt điện thoại mới nghĩ đến một cái vấn đề rất nghiêm trọng, công ty cô bị bu thành một cục như vậy, mà phóng viên giỏi nhất là sưu tầm tài liệu này kia, họ có tìm tới công ty của mình, vậy trường học của Đậu nhỏ thì sao? Không xong rồi!