CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

Khi tan làm, Hàn Mộc Tử vừa xuống tầng thì nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn đang đứng chờ ở bên dưới, nhớ tới nói đưa cô về nhà của anh ta vào buổi trưa, trong lòng cô nặng nề thở dài một tiếng. cô.

Xem ra Dạ Lẫm Hàn thật sự nghiêm túc theo đuổi Cô đang nghĩ xem phải từ chối anh như thế nào, để anh hoàn toàn hết hy vọng?

Sau khi suy nghĩ, Hàn Mộc Tử quyết định giả bộ như không thấy anh ta, trực tiếp cầm chìa khóa xe đi đến bãi đỗ xe.

Sau khi cô xoay người đi được mấy bước thì sau lưng có người đuổi theo, Dạ Lẫm Hàn ngăn cô lại. “Không phải anh đã nói sẽ đưa em về nhà sao? Thuận tiện đi đón Đậu Nhỏ.

Chắc là phó Tổng giám đốc Dạ nhớ lầm rồi, chúng ta chưa hề nói."

Hàn Mộc Tử nhếch môi đỏ cự tuyệt.

Rõ ràng Dạ Lẫm Hàn sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nụ cười: “Mộc Tử, em đừng áp lực, anh chỉ muốn cố gắng một chút mà thôi." “Tôi không có áp lực, tôi có xe. "Hàn Mộc Tử lung lay chiếc chìa khóa trong tay mình: "Tôi có thể tự lái xe về nhà được.”

Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Lẫm Hàn chuyển động. “Vậy anh có vinh dự được ngồi xe em, cùng em đi đón Đậu Nhỏ không?”

Hàn Mộc Tử: “...

Tại sao cô lại có chút mệt mỏi vậy? “Nếu như tôi nhìn không lầm thì vừa nãy anh có đi xe tới mà? Anh ngồi xe của tôi, vậy xe của anh thì phải làm sao bây giờ? Cho nên hôm nay phó Tổng giám đốc Dạ vẫn nên tự lái xe mình về thì hơn.

Vừa đi được vài bước, bước chân của Hàn Mặc Tử bỗng dưng dừng lại. sững sờ tại chỗ nhìn về phía trước.

Dạ Lầm Hàn cũng chú ý tới, thuận theo ánh mắt của cô nhìn về phía trước.

Bãi đỗ xe dưới mặt đất không tính là sáng sủa, có một bóng dáng người thon dài cao lớn đang đứng dựa vào bên cạnh một chiếc xe, một nửa khuôn mặt tuấn tú ẩn giấu trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Người này không phải Dạ Mạc Thâm bị cô đuổi thì còn là ai?

Bờ môi Hàn Mộc Tử khẽ mấp máy, một câu cũng không nói ra được, chỉ vô thức nhìn về phía Dạ Lẫm Hàn đang đi bên cạnh cô.

Lần trước bọn họ đụng mặt nhau ở siêu thị, bầy không khí cũng đã đủ ương ngạnh, hôm nay lại gặp mặt nhau lần nữa ở bãi đỗ xe.

Trong lòng mệt mỏi.

Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, bắt đầu đau đầu.

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười ôn nhu, giọng điệu của Dạ Lâm Hàn vẫn nhẹ nhàng như cữ: “Em không đồng ý để anh lên xe của em là bởi vì Mặc Thâm sao?"

Hàn Mộc Tử: “Tất nhiên...”

Không phải.

Cô cũng không biết Dạ Mạc Thâm ở đây, buổi trưa lúc gặp anh, rõ ràng mắt anh nổi lên quầng thâm không nhẹ, cô cho rằng anh đã trở về nghỉ ngơi, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.

Tên này... Chẳng lẽ vẫn luôn không nghỉ ngơi tới tận bây giờ?

Lúc cô đang suy nghĩ thì người đàn ông đang dựa vào xe cô khẽ cử động, ánh mắt thản nhiên liếc qua đây, sau đó giơ ngón tay ngoắc ngoắc về phía cô. “Đến đây.”

Hàn Mặc Tử: “....

Rõ ràng buổi trưa còn náo loạn rất lợi hại, làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh lại có thể bình thản được xuống như vậy, còn dùng loại ánh mắt và giọng điệu như vậy bảo cô đi qua?

Giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì? Hàn Mộc Tử đứng im tại chỗ, không hề cử động.

Đại khái thấy cô đứng im không nhúc nhích, Dạ Mạc Thậm mất kiên nhẫn, đứng thẳng dậy, đi về phía cô.

Không biết có phải Hàn Mộc Tử bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy khi Dạ Mạc Thâm đi đến chỗ cô, ở bên dưới đáy mất xuất hiện... Sát khí

Sát khí? Hàn Mộc Tử vô thức cần bờ môi mình, trong nháy mắt Dạ Mạc Thâm đã đi tới trước cô, anh hoàn toàn coi như không thấy Dạ Lâm Hàn đang đứng bên cạnh cô, giống như là căn bản không hề thấy người này, dắt tay Hàn Mộc Tử, định quay người đi.

Sức lực của anh rất lớn, Hàn Mộc Tử bị anh kéo đi về phía trước, nhưng mà mới đi được hai bước thì cánh tay khác cũng truyền tới sức kéo.

Cô quay đầu lại, trông thấy Dạ Lẫm Hàn cũng đang cầm cánh tay của cô. “Mặc Thâm, cho dù em có muốn đến tìm cô ấy thì cũng phải chú ý đến cái gì gọi là người đến trước, người đến sau chứ?"

Dạ Lẫm Hàn vẫn mang nụ cười trên mặt, thế nhưng đáy mắt lại không có một chút ấm áp nào, anh ta cứ lạnh lùng nhìn Dạ Mạc Thâm như vậy. "Xùy

Dạ Mạc Thâm bật cười một tiếng, thậm chí còn chả thèm ngước đầu nhìn anh ta. “Tới trước tới sao? Tôi đã chờ cô ấy ở đây từ giữa trưa, anh lấy gì so với tôi?" “Ồ?"Dạ Lẫm Hàn mỉm cười một cái, thản nhiên mở miệng nói: "Vậy thật là trùng hợp, buổi trưa anh cũng hẹn với Mộc Tử, tại sao lúc bọn anh ra ngoài lại không thấy em, chẳng lẽ Mặc Thâm đã hẹn với cô ấy trước lúc anh và Mộc Tử đi ăn cơm?"

Cô?

Lời nói này khiến Hàn Mộc Tử khiếp sợ trừng to hai mắt, không thể tin được nhìn Dạ Lẫm Hàn. Không ngờ rằng người nhìn ôn nhu như anh ta mà cũng nói ra được những lời phân cao thấp như vầy.

Chẳng biết tại sao, Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy, tính cách của Dạ Lẫm Hàn đang từ từ chuyển biến.

Rõ ràng anh ta đang kích thích Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm lập tức nheo mắt lại, nhìn Hàn Mộc Tử đầy nguy hiểm, Hàn Mộc Tử đứng ở đó, mặt không đỏ tim không đập, giống như không thấy ánh mắt của anh.

Một lúc lâu sau, Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng nhìn về phía Dạ Lẫm Hàn. “Xem ra, hôm nay anh ngứa da.

Dứt lời, anh buông tay Hàn Mộc Tử ra, sau đó giơ nằm đấm đấm về phía Dạ Lầm Hàn. “Bụp”một tiếng, giống như là thiên thạch đang nện vào đáy lòng Hàn Mộc Tử, cô giật nảy mình, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đánh vào cắm Dạ Lẫm Hàn.

Hàn Mộc Tử lập tức nhìn thấy một vệt máu tươi chảy ra từ khoé môi Dạ Lẫm Hàn.

Miệng cô mấp máy, muốn tiến lên nhưng vô tay lại bị siết chặt, bị Dạ Mạc Thâm kéo về phía sau.

Cơ thể cao lớn của anh chắn trước mặt cô, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của Dạ Mạc Thâm.

Dạ Lầm Hàn đưa tay lau vết máu ở khỏe môi, thời điểm anh ta ngước mắt lên nhìn, trong mắt tràn đầy âm lãnh, anh ta nhìn chăm chăm Dạ Mạc Thâm một lúc lâu, mim cười: “Kích động như vậy làm cái gì? Mạc Thâm, cũng không thể vì anh hẹn với Mộc Tử trước mà ra tay đánh người chứ?"

Dạ Mạc Thâm nhìn người đàn ông vẫn còn đang cười kia, càng cảm thấy anh ta ra vẻ đạo mạo. hỏi “Hẹn người phụ nữ của Dạ qua ý kiến của tôi chưa?”

Mạc Thâm tôi, anh đã

Dứt lời, anh lại giảng thêm một cú đấm nữa.

Hàn Mộc Tử bị kéo ra sau lưng Dạ Mạc Thâm nghe thấy “bụp”một tiếng, cô bị dọa đến mức thò đầu ra nhìn, phát hiện Dạ Lẫm Hàn bị đánh lùi về sau hai bước, khỏe môi lại thêm mấy vệt máu, cắm bị đấm cho tím xanh.

Nhưng mà Dạ Lẫm Hàn lại giống như không biết đau, khi anh ta ngẩng đầu lên, hai con mắt nhìn về phía cô, trên mặt còn nở một nụ cười an ủi.

Hàn Mộc Tử cảm thấy trái tim mình đột nhiên như bị ai đó bóp chặt, cô cằn môi nhìn Dạ Lẫm Hàn. Người này, không biết ra tay đánh lại sao? Đã bị đánh thành bộ dạng này rồi, thế mà anh ta không biết ra tay đánh lại sao? “Biết tôi ghét nhất bộ dáng nào của anh không?” So với Dạ Lẫm Hàn, vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm rất khó nhìn, đáy mắt hẳn lên những tia đỏ, anh đi lên túm chặt lấy cổ áo của Dạ Lẫm Hàn, hạ giọng: "Chính là bộ dáng giả vờ đạo mạo hai mặt này."

Dạ Lẫm Hàn lùi lại mấy bước, cuối cùng không chịu nổi mà ngã bệt xuống đất.

Vẻ mặt Hàn Mặc Tử tái nhợt không còn chút máu, trước khi Dạ Mạc Thâm muốn đẩm Dạ Lầm Hàn thêm một quyền nữa, cô đã lao ra và đứng chắn trước mặt Dạ

Lâm Hàn: “Đừng đánh nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc