Chương 1545: Đường Viên Viên khóc rồi
Trong phòng khách, người giúp việc đã rửa sạch hoa quả với một ít bánh ngọt để trên bàn. Đậu Nhỏ đang ngồi ôm máy chơi game, còn Đường Viên Viên ngồi bên cạnh cậu bé, vừa cổ vũ vừa lén lút cầm lấy chùm nho vặt từng quả một cho vào miệng. Thỉnh thoảng cô bé lại đút một quả nho cho Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ ngồi bên cạnh thấy loạt hành động của Đường Viên Viên như thế đành lên tiếng khuyên nhủ cô bé: “Đường Viên Viên, em vừa mới ăn cơm xong, không nên ăn nhiều hoa quả như thế”
Lúc trước, khi ăn cơm tối thì Viên Viên đã ăn không ít thức ăn với cơm. Nếu bây giờ, cô bé lại còn uống nước rồi ăn hoa quả, tích tụ nhiều quá sẽ bị trướng bụng.
Vì vậy, Đậu Nhỏ vì muốn tốt cho Viên Viên nên mới nhắc nhở.
Nào biết được, Đường Viên Viên vừa nghe thấy Đậu Nhỏ gọi cả họ và tên đầy đủ của cô, hơn nữa giọng nói của cậu còn có chút hung dữ, cả người cô bé lập tức sững sờ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Đậu Nhỏ.
Vậy mà cô lại phát hiện Đậu Nhỏ đang nhíu mày, vẻ mặt bây giờ của cậu như đang tức giận khiến cô nhất thời không biết nên hành xử như thế nào.
“Vâng, em xin lỗi anh trai. Viên Viên không phải cố ý làm như vậy đâu”
Vừa nói xong thì vành mắt Đường Viên Viên lập tức đỏ lên.
Quả nho cô bé đang cầm trong tay cũng không ăn nữa.
Đậu Nhỏ thấy thế thì giật mình nói: “Em khóc cái gì vậy?”
Đậu Nhỏ chỉ muốn nhắc nhở cô bé không nên ăn nhiều thế, sợ Viên Viên ăn nhiều sẽ bị trướng bụng khó chịu vậy mà cô lại khóc?
Vẻ mặt Đường Viên Viên nhìn cậu lại trở nên mất kiên nhẫn hơn một chút, đôi mắt tròn xoe lung linh lại mở to hơn nữa. Những giọt nước mắt vẫn đảo quanh vành mắt, cô bé không dám để cho giọt nước mắt nào rơi xuống, cắn môi mím lại không dám nói câu nào.
Lúc này, Đậu Nhỏ cũng nhận ra được bầu không khí có chút là lạ, tuy tuổi cậu còn nhỏ, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Viên Viên nước mắt lưng tròng thì cậu nghiêng đầu nhìn cô, không chơi game nữa.
“Anh trai, em xin lỗi” Đường Viên Viên để lại chùm nhỏ vào.
trong đĩa, nhỏ giọng nói: “Viên Viên sẽ không ăn nữa. Về sau Viên Viên cũng không ăn uống linh tinh nữa. Anh trai, anh đừng nổi giận với Viên Viên nữa mà”
Đậu Nhỏ: “Tôi nổi giận với em hồi nào?”
Đậu Nhỏ đứng lên, Đường Viên Viên thấy thế lại sợ tới mức nước mắt lập tức trào ra: “Anh trai, em xin lỗi. Về sau em thật sự không ăn nữa mà”
Khi Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan đi đến phòng khách thì chợt nghe thấy tiếng cô bé Đường Viên Viên này đang khóc nên hai người nhanh chóng chạy đến.
“Hai đứa có chuyện gì vậy?”
Đậu Nhỏ nghiêng đầu nhìn Viên Viên đang rơi nước mắt, vẫn không hiểu vì sao Viên Viên lại khóc.
Nhưng thật ra Đậu Nhỏ kinh ngạc cả người, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng qua là cậu chỉ bảo Viên Viên không nên ăn nhiều như thế mà thôi, sao cô lại tự dưng khóc chứ?
Chẳng lẽ do giọng nói của cậu vừa nãy hung dữ lắm sao?
Đậu Nhỏ nhớ giọng điệu của mình lúc nói câu đó. Nhưng nghĩ mãi cậu cũng không biết được giọng điệu của mình có vấn đề gì cả?
“Viên Viên?” Hàn Mộc Tử đi đến chỗ cô bé rồi ôm Viên Viên vào lòng. Cô vừa lau nước mắt cho cô bé vừa hỏi: “Đừng khóc, đừng khóc nữa nhé. Nói cho dì xem, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Nhan đi vòng ra sau lưng Đậu Nhỏ rồi ôm lấy bả vai của cậu bé hỏi: “Hai đứa sao lại thế này? Đừng bảo cháu bắt nạt con bé nhà người ta nhé?”
“Cháu không có bắt nạt Viên Viên” Giọng nói của Đậu Nhỏ có chút buồn rầu. “Mọi chuyện đang tốt đẹp, cháu bắt nạt Viên Viên làm gì.”
“Vậy sao tự dưng Viên Viên lại khóc như thế?”
“Cháu…
Cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ nói với cô mấy câu thôi đã khiến Đường Viên Viên oà khóc rồi.
“Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cháu không trêu chọc Viên Viên thì sao cô bé có thể khóc được, dì nói có đúng không?” Tiểu Nhan vỗ nhẹ bả vai Đậu Nhỏ: “Cháu là anh trai, Viên Viên mới bao nhiêu tuổi? Cháu không thể bắt nạt cô bé được, có biết không?”
“Dì, cháu thật sự không bắt nạt Viên Viên. Cháu mới chỉ nói với Viên Viên có hai câu thôi”
“Cháu nói hai câu sao? Vậy có phải lúc đó giọng điệu của cháu hung dữ lắm không?” Tiểu Nhan chỉ có thể đoán được ra vấn đề đang xảy ra từ lời Đậu Nhỏ nói: “Cháu phải đối xử với con gái nhẹ nhàng một chút chứ? Cháu lớn tuổi hơn Viên Viên, mà Viên Viên mới bao nhiêu tuổi?”
Đậu Nhỏ không còn lời nào để nói tiếp.
Mà lúc này Đường Viên Viên vẫn khóc. Hàn Mộ Tử chỉ có thể dịu dàng dỗ dành cô bé. Lúc sau, Hàn Mộc Tử mới bế Viên Viên đến trước mặt Đậu Nhỏ.
“Viên Viên đừng khóc nữa. Để dì bảo anh trai xin lỗi cháu được không?”
Đường Viên Viên nhìn thấy lông mày Đậu Nhỏ đang nhíu lại. Cô bé cảm thấy anh trai đang không vui vẻ, giống như không còn thích chơi với cô bé nữa. Cô bé lắc đầu rồi quay đầu lại vùi mặt vào trong lòng Hàn Mộc Tử không nói câu nào.
“Cháu lên xin lỗi Viên Viên đi” Tiểu Nhan đẩy Đậu Nhỏ tiết lên phía trước: “Cháu chọc cho con gái nhà người khác đến mức oà khóc, sao cháu không đứng ra xin lỗi với cô bé Đậu Nhỏ đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Cậu bé mím chặt môi lại không nói câu nào.
Cậu bé không làm chuyện gì có lỗi với Viên Viên, vì sao cậu phải đi lên xin lỗi chứ?
“Đậu Nhỏ?”
Ai biết được rằng trong tiếp theo giây, Đậu Nhỏ liền quay đầu đi về phòng minh. Tiểu Nhan muốn kéo cậu bé về cũng không được.
Đường Viên Viên nhìn thấy anh trai quay đầu bỏ đi không để ý đến mình thì càng buồn hơn.
Lúc sau, cho dù Hàn Mộc Tử có dùng đồ ăn để dụ cô bé nín khóc thì Đường Viên Viên cũng không chịu ăn.
Hàn Mộc Tử không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể gọi cho ba mẹ của Đường Viên Viên nói cô bé đột nhiên khóc, cô có dỗ như thế nào cũng không chịu nín.
Ba mẹ của Đường Viên Viên rất nhanh chóng đã chạy đến.
Sau khi mẹ của Đường Viên Viên nhanh chóng ôm lấy con gái mình thì phát hiện hai mắt cô bé vì khóc mà đỏ hoe nên đã vội vàng xin lỗi Hàn Mộc Tử: “Thật ngại quá, Viên Viên đã làm phiền đến gia đình cô rì Hàn Mộc Tử lắc đầu nói: “Không có việc gì. Lúc nãy tôi không chơi cùng hai đứa bé nên không biết Viên Viên với Đậu Nhỏ có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên Viên Viên khóc lên, tôi có dỗ cháu như thế nào cũng không được. Nhưng mà, tôi đã kiểm tra trên người Viên Viên rồi. Trên người cô bé không có vết thương nào nên tôi nghĩ chắc không phải Đậu Nhỏ bắt nạt cô bé đâu.”
Mẹ Đường Viên Viên nghe thấy Hàn Mộc Tử nói vậy thì vội vàng trả lời: “Mộc Tử, cô đang nói gì vậy? Đậu Nhỏ sao có thể là một đứa trẻ đi bắt nạt bạn được? Chắc chắn là do Viên Viên tham ăn nên mới bị Đậu Nhỏ nhắc nhở. Lần trước, Viên Viên muốn ăn mấy đồ linh tinh bị tôi nhắc nhở cũng oà khóc mấy tiếng đồng hồ”
Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ nói: “Vậy cô bé khóc vì chuyện này đúng không?”
“Tôi đoán chắc mọi chuyện là như vậy nên không có việc gì đâu. Hôm nay tâm trạng của Viên Viên không được vui lắm nên tôi đưa cháu về nhà, không làm phiền đến nhà cô nữa”
Hàn Mộc Tử muốn nói không làm phiên đến nhà mình, nhưng cô nhìn thấy vừa nãy Viên Viên khóc nhiều như vậy, vẫn nên có ba mẹ ở bên cạnh cô bé bầu bạn thì hơn. Vì thế, cô chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, ba mẹ của Đường Viên Viên liền đưa cô bé về nhà.
Sau khi mọi người rời đi, Tiểu Nhan đi đến gần người Hàn Ộ a mẹ của Đường Viên Viên đối với cậu rất khách khí đấy. Nhưng mà Viên Viên khóc lâu như vậy vẫn không có ngừng lại.”
“Chắc hai đứa có chuyện gì đấy? Bây giờ tớ đi đến phòng Đậu Nhỏ hỏi nó chuyện vừa xảy ra.
Hàn Mộc Tử không trực tiếp trách phạt Đậu Nhỏ. Cô muốn chờ cho con trai suy nghĩ một chút rồi mới đi vào hỏi cho rõ ràng.
Lúc sau, hai người đàn ông rửa xong bát đi ra, phát hiện trong phòng khách không có Đường Viên Viên với Đậu Nhỏ đâu thì cũng không hỏi gì.
Hàn Mộc Tử bảo Tiểu Nhan nói với hai người đàn ông kia một tiếng rồi đi đến phòng con trai.
Đậu Nhỏ đang ngồi một mình trong phòng. Cậu bé ngồi trước máy tính xách tay không biết đang làm gì.
Đậu Nhỏ nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nghĩ nghĩ một lát rồi tự mình đi ra mở cửa phòng.
Sau khi mở cửa ra, đúng như trong dự đoán của cậu, người đứng ở ngoài cửa là Hàn Mộc Tử.
“Con đang làm vì vậy? Có tiện để cho mẹ vào phòng không?”
Đậu Nhỏ nghiêng người để cho Hàn Mộc Tử đi vào phòng mình.
“Hôm nay hai đứa có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường con với Viên Viên chơi với nhau rất vui vẻ mà. Sao Viên Viên lại đột nhiên oà khóc lên chứ?”
Đậu Nhỏ có chút bực mình, vì cậu cũng không rõ tại sao Đường Viên Viên lại tự dưng oà khóc lên: “Con không biết vì sao em ấy lại khóc”