CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Buổi tối, ba mẹ của Tiêu Túc Lương Nhã Hòa và Tiêu Minh Chí sang đây cùng nhau ăn cơm, gần tối Lương Nhã Hòa tới, sau đó chủ động giành việc nấu nướng, bà ấy còn mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn tới.

Lúc người lớn không ở đây, Giang Tiểu Bạch liền có thể tạo người cùng Tiêu Túc.

Dù sao vợ chồng trẻ lúc không có người ngoài, muốn tạo người thế nào cũng chẳng sao, nhưng lúc có người lớn thì vẫn phải chú ý từng chút.

Trước khi Lương Nhã Hòa đến, Giang Tiểu Bạch vẫn nằm trên giường không dậy, nghe Tiêu Túc nói bọn họ đến, cái gì cũng không lo được, lập tức vén chăn đi chân đất xuống giường vọt vào nhà tắm, sau khi rửa mặt lại tranh thủ thay quần áo, còn trang điểm dặm phấn, phải giữ thể diện.

Lúc cô trang điểm, Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

“Gặp ba mẹ cũng phải trang điểm sao?”

Giang Tiểu Bạch nghiêm túc vẽ mày trước gương, nghe nói vậy thì liếc Tiêu Túc một cái: “Đương nhiên, em là cô dâu mới vào cửa, có một số việc phải làm tốt một chút, anh là một thẳng nam ngốc nghếch sao hiểu được”

Ngược lại không phải để làm vui lòng họ, Giang Tiểu Bạch đơn thuần muốn làm vậy, dù ba mẹ Tiêu Túc đối xử đặc biệt với cô là đúng, cho nên gặp bọn họ có chút tâm tư, cũng không có gì cả.

Sau khi trang điểm xong, Giang Tiểu Bạch lại bắt đầu lựa quần áo, cuối cùng chọn một bộ váy Lương Nhã Hòa mua cho cô.

Sau đó Giang Tiểu Bạch liền chạy vào nhà bếp giúp đỡ.

“Mẹ”

Lương Nhã Hòa trông thấy Giang Tiểu Bạch đến, đặc biệt lúc nghe thấy tiếng gọi mẹ kia, trong lòng vui vẻ, đôi mắt cười đến híp thành đường thẳng tắp, không ngậm được mồm.

“Tiểu Bạch hả? Mẹ nghe Tiêu Túc nói con vẫn đang ngủ, sao dậy nhanh thế? Nếu mệt thì ngủ chút đi, chờ mẹ nấu cơm xong rồi con lại dậy ăn”

Nghe nói thế, khóe miệng Giang Tiểu Bạch không nhịn được giật giật, Tiêu Túc rác rưởi này lại còn nói cô đang ngủ, một ít chuyện của nam nữ kia gần như là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại quá rõ ràng.

Nhưng lại nói toạc ra thì sẽ luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ví dụ như bây giờ, cho nên Giang Tiểu Bạch chỉ có thể chuyển chủ đề này đi.



“Mẹ, tối nay mẹ chuẩn bị làm gì đấy? Con đến giúp mẹ”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch bèn xắn tay áo lên, ai biết Lương Nhã Hòa trực tiếp ngăn cản cô: “Không cần không cần, nhà bếp hôm nay là mẹ làm chủ, con đi nghỉ ngơi thêm đi, mẹ làm xong cơm rồi bảo Tiêu Túc gọi con”

“Mẹ, như vậy sao được? Con là con dâu mà, lại không phải tổ tông Tiêu Túc cưới về, việc nhà phải cùng nhau chia sẻ”

“Ai nói không phải?” Lương Nhã Hòa nghe nói, lập tức nhăn mặt: “Có phải thằng nhóc kia ép con tới giúp không? Phải không? Lát nữa mẹ chắc chắn dạy dỗ nó, thằng nhóc thúi này muốn tạo phản à, cô dâu cưới về nhà không thương thì nó muốn làm gì?”

Ngay từ đầu Giang Tiểu Bạch tưởng Lương Nhã Hòa nói đùa, nhưng khi Lương Nhã Hòa xắn tay áo lên, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị tìm con trai mình tính sổ, Giang Tiểu Bạch mới biết được thì ra không phải đùa.

“Mẹ… Mẹ ơi..” Giang Tiểu Bạch chỉ có thể tranh thủ thời gian đưa tay ngăn bà ấy lại: “Chuyện này không có liên quan tới Tiêu Túc, là tự con muốn giúp, không phải anh ấy bắt con tới đâu”

Nghe nói thế, Lương Nhã Hòa nheo mắt nhìn chằm chằm cô: “Thật à?”

“Thật mà mẹ, con chính là cảm thấy mẹ là người lớn, con là bề dưới nên phải giúp đỡ, không có liên quan tới Tiêu Túc.”

“Không sao không sao” Lương Nhã Hòa hào phóng khoát tay: “Mặc dù bây giờ con là con dâu mẹ, nhưng con tuyệt đối không được có áp lực, mẹ không giống những bà già kia, mẹ cưng chiều Tiểu Bạch con như con gái, cho nên con muốn làm gì thì làm đó “

“Bây giờ con muốn cùng mẹ nấu cơm, chúng ta cùng nhau làm sẽ làm rất nhanh nè”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn thân mật ôm cánh tay Lương Nhã Hòa, thái độ có chuyện dễ thương lượng, Lương Nhã Hòa cuối cùng đành dựa vào cô, hai người thân mật như mẹ con cùng tiến vào phòng bếp.

Chờ sau khi làm xong cơm tối, người một nhà vui vẻ dùng cơm.

Ban đêm Lương Nhã Hòa lại tặng rất nhiều quà cho Tiểu Bạch, còn lì xì một bao lớn, đám cưới hôm đó thu được rất nhiều tiền lì xì, Giang Tiểu Bạch thật sự không ngờ Lương Nhã Hòa đối tốt với mình như vậy, cô cảm động ôm Lương Nhã Hòa, sau đó nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ đối với con tốt quá”

Cô đi lên ôm như thế, cái mũi Lương Nhã Hòa lập tức chua xót, khóe mắt cũng đỏ theo, vỗ vai Tiểu Bạch: “Sau này sẽ thành người một nhà, nhưng tuyệt đối đừng khách sáo như vậy, ba mẹ chỉ có một đứa con trai như thế, sau này con có yêu cầu gì thì nói với ba mẹ, ba mẹ cố gắng thỏa mãn hết cho con. Còn Tiêu Túc nữa, sau này con phải đối tốt với Tiểu Bạch, nếu để mẹ phát hiện con không đối xử tốt với con bé, mẹ và ba con đều không tha cho con”

So với việc Lương Nhã Hòa nghĩ linh tinh, Tiêu Minh Chí càng bình tĩnh hơn, ông ấy nhìn Giang Tiểu Bạch ánh mắt vô cùng hiền lành và dễ gần: “Con à, có chuyện gì thì nói với ba, không cần khách sáo”

“Cảm ơn ba mẹ”



“Đúng đúng” Lương Nhã Hòa mở miệng giống như nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng: “Các con cũng kết hôn rồi, vậy thì phải bắt đầu chuẩn bị mang thai đi, Tiểu Bạch tính lúc nào thì có con nào?”

Nghe nói thế, Giang Tiểu Bạch sửng sốt, sau đó cười bất đắc dĩ trong lòng, quả nhiêu kết hôn thì chắc chắn không trốn chạy được vấn đề phải đối mặt, đó chính là sinh con.

Cô cười xấu hổ, tự nhiên hào phóng nói: “Mẹ, con và Tiêu Túc mới kết hôn, hơn nữa tụi con còn trẻ như thế, cho nên chuyện này cũng không xem là quá gấp”

“Còn trẻ?” Lương Nhã Hòa nhìn Tiêu Túc một cái, bu môi nói: “Cũng sắp thành ông già rồi, còn trẻ chỗ nào?

Chẳng qua cũng được, Tiểu Bạch còn trẻ, cho nên cũng không vội, Tiểu Bạch, mẹ hỏi con chuyện này không phải có ý giục con”

“Con biết mà mẹ, mẹ yên tâm đi, chúng con thuận theo tự nhiên thôi”

Lương Nhã Hòa nói không giục, thật ra trong lòng vẫn muốn ôm cháu trai, chẳng qua nghĩ thì nghĩ, nhưng bà ấy chỉ nhắc tới một câu, từ đầu đến cuối cũng không nói gì thêm.

“Đến đây, ăn cơm, ăn nhiều một chút”

Ba bát cháo ăn giữa trưa kia đã sớm tiêu hóa hết, cơm tối Giang Tiểu Bạch tính ăn nhiều một chút, ai biết Lương Nhã Hòa gắp đủ loại cho cô, gắp tới nỗi Giang Tiểu Bạch cũng ăn muốn no.

Nhưng Lương Nhã Hòa sợ cô vẫn chưa no, còn gắp đủ loại vào trong bát của cô, thế là Giang Tiểu Bạch chỉ có dời ánh mắt cầu cứu về phía Tiêu Túc.

“Mẹ” Sau khi Tiêu Túc nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, đưa tay cầm bát cơm của cô tới trước mặt mình, thuận tiện nói: “Tiểu Bạch ăn quá nhiều, tối nay bụng em ấy không chịu ^¡m nöI.

Lương Nhã Hòa nghe nói thế thì lúc này mới nhận thực cái gì, lúng túng cười với Giang Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ăn không vô à? Sao không trực tiếp nói với mẹ?”

“Mẹ…

“Được rồi, đứa nhỏ con có gì mà ngại chứ? Con đây là đang lạnh nhạt với mẹ sao? Không phải mẹ đã nói con cứ trực tiếp coi mẹ là mẹ ruột được rồi, có lời gì cứ trực tiếp nói, mẹ chiều con”

“Vâng, con nhớ, lần sau nhất định nói thẳng”

Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn xong một bữa cơm này.

Bình luận

Truyện đang đọc