CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền tiếp tục lướt xuống danh bạ của mình, lại phát hiện đến một người mà bản thân có thể gọi cũng không có.

Hàn Thanh không thể liên hệ, một khi liên hệ với anh ấy, anh ấy sẽ biết gần đây cô đã xảy ra chuyện gì, sau đó sẽ bắt cô mang về nhà họ Hàn, sống cùng với bọn họ.

Nếu như nói cho Tiểu Nhanh, cô ấy cũng không có cách nào, cuối cùng cũng sẽ chỉ có thể cầu cứu Hàn

Thanh.

Cho nên gọi cho Tiểu Nhan hay gọi cho Hàn Thanh cũng như nhau mà thôi.

Nhưng mà lúc này cô còn có thể gọi cho ai? Chẳng lẽ có phải vào lúc như thế này gọi điện thoại cầu cứu Dạ Mạc

Thâm sao?

Hàn Mộc Tử cần môi dưới, trong lòng là vạn phần rồi rằm thống khổ.

Đang trong lúc cô không biết phải làm thế nào, tiếng chuồng di động bỗng nhiên vang lên.

Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua, phát hiện hóa ra lại là Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho cô.

Trả lời anh thế nào đây?

Chẳng lẽ thật sự như lời anh nói, bọn họ tâm linh tương thông sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử run run đưa tay ấn nghe điện thoại. "Alo?" "Cứ đi theo hướng có camera giám sát, tránh đi vào các con đường nhỏ và khu vực vắng vẻ." Thanh âm trầm thấp từ trong điện thoại truyền tới, giống như một luồn điện từ truyền đến tại của Hàn Mộc Tử.

Hô hấp của Hàn Mộc Tử như đông cứng lại, cứ nghĩ là bản thân đã nghe lầm. Miệng cô run rẩy, Dạ Mạc Thâm làm sao lại biết chuyện cô bị theo dõi? Không nhẽ anh đang ẩn nấp ở đâu đấy chứ?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử theo bản năng muốn quay đầu lại.

Trong điện thoại lạ truyền đến một giọng nói đầy nam tính. "Đừng quay đầu lại."

Động tác của Hàn Mộc Tử theo đó mà cũng ngừng lại. "Kế tiếp cứ làm theo những gì mà anh nói."

Sau khi biết được bản thân thật sự bị theo dõi, nói Hàn Mộc Tử không sợ hãi là giả, dù sao chuyện lúc trước xảy ra vẫn như một cái gai trong lòng, hiển nhiên là có thể nhìn ra được đối phương là có thậm cửu đại hận với cô, lúc này đi theo cô chắc hẳn là do mấy ngày này đều đã nhìn chăm chấm cô rồi.

Dù sao từ trước đến nay cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với Dạ Mạc Thâm, nhưng bây giờ hai người đã không ở cùng nhau nữa mà cô lại bị theo dõi, điều này chứng tỏ cái gì?

Nhưng mà, trái tim đang hỗn loạn của cô sau khi nghe được giọng nói của Dạ Mạc Thâm, liền chậm rãi bình tĩnh trở lại. "Bây giờ em lái xe tới gần lễ bên phải thì dừng lại, lát nữa chuyển sang một đường khác.

Hàn Mộc Tử không nói tiếp, chỉ gật gật đầu, sau đó dựa theo lời nói của Dạ Mạc Thâm mà làm theo.

Cô không nói gì, chỉ làm theo, cho rằng làm như vậy thì Dạ Mạc Thâm có thể thấy.

Dạ Mạc Thâm nhíu mày: "Trả lời anh một tiếng."

Hàn Mộc Tử: "Làm sao vậy?" "Khi nói chuyện với anh, nhớ rõ phải lúc nào cũng phải trả lời lại."

Hàn Mộc Tử: "... Biết rồi."

Rẽ qua hành lang, ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn lướt qua kính chiếu hậu, phát hiện chiếc xe màu đen kia quả nhiên vẫn còn theo sát phía sau.

Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, nghe thấy được giọng nói nhẹ nhàng của mình. "Kế tiếp phải đi như thế nào?"

Dạ Mạc Thâm ở bên kia không có đáp lại, im lặng có chút đáng sợ, Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn, nhỏ giọng kêu một câu: "Dạ Mạc Thâm?"

Dạ Mạc Thâm còn đang phân tích tình hình giao thông, cho nên không có thời gian trả lời lại cô, chờ khi anh trả lời được thì đã nghe thấy cô nhỏ giọng gọi, hơn nữa là gọi cả tên của anh.

Nhất thời, Dạ Mạc Thâm giống như bị dòng điện chạy qua, trái tim có chút phiêu phiêu.

Ánh mắt anh phức tạp, khẽ nhấc đôi môi mỏng, thời điểm hai người ở trên giường, sao cô không dùng giọng nói như vậy gọi anh? Nếu cô dùng loại thanh âm như này, vậy thì anh...

Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ tới... Trong đầu liền xuất hiện tất cả hình ảnh về cảnh tượng lúc này của bọn họ, yết hầu Dạ Mạc Thâm căng thẳng, cúi đầu chăm chú nhìn nơi nào đó cũng đang không chịu thua kém, đưa tay khẽ xoa mắt, thấp giọng nói: "Anh đây

Nghe được anh trả lời có một tiếng, Hàn Mộc Tử nhịn không được cắn môi dưới oán giận. "Anh có đó mà sao anh lại không trả lời tôi?"

Người đàn ông này rõ ràng muốn cô lúc nào cũng phải trả lười lại anh, kết quả chính anh lại không biết sao mà không trả lời cô? "Ha ha. Trong điện thoại truyền đến âm thanh cười khe khẽ của Dạ Mạc Thâm: "Sợ hãi rồi sao? Hả?"

Hàn Mộc Tử lại đem môi dưới cần thêm vài cái, không trả lời lại anh.

Hiện giờ cô đã sợ tới kinh hồn bạt vía, từ sớm đã quên mất chuyện bản thân và Dạ Mạc Thâm lúc trước vừa mới cãi nhau. "Nhìn thấy cái đèn xanh đèn đỏ ở phía trước không?" "Ừm. Hàn Mộc Tử gật đầu: "Thấy." "Bây giờ em đi chậm một chút."

Hàn Mộc Tử như trước thả chậm tốc độ: “Sau đó thì sao?" "Chờ"

Chờ? Chờ cái gì? Hàn Mộc Tử nâng mắt nhìn cái bảng đếm số của chiếc đèn giao thông, trong chốc lát liền phản ứng lại. "Tôi đã biết rồi."

Trước sau vài giây, Dạ Mạc Thâm ở bên kia nghe vậy nhịn không được gợi lên khỏe môi. "Xem ra em đã biết phải làm như thế nào rồi."

Hàn Mộc Tử đại khái đoán được một ít, chỉ có thể nói: "Tôi không có tính chuẩn thời gian, anh có thể không?" "Ừm, trước hết cử giảm tốc độ, bây giờ tốc độ của em vừa chuẩn, mười giây sau thì tăng tốc một chút. "Tôi đã biết rồi."

Hàn Mộc Tử chậm rãi lái xe, một bên ở trong lòng tính toán tốc độ lúc này, một bên đếm thời gian.

Khoảng cách đèn xanh đèn đỏ chỉ còn một giây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, mạnh mẽ giẫm chân ga tăng tốc.

Vốn dĩ chiếc xe đang đi rất chậm rãi, nhưng lại đột ngột tăng tốc lao nhanh về phía trước, tốc độ cực nhanh, làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Chiếc xe theo sau dường như không đoán ra được chuyện này, hơn nữa cô lại đột nhiên tăng tốc, người bên trong xe kịp phản ứng lại thì đột nhiên hô lớn: "Mau đuổi theo!"

Phía sau, đèn đỏ đã hiện, hơn nữa vừa đúng lúc phía trước còn có một chiếc xe, làm cho bọn họ muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. "Con mẹ nó!" Người lái xe không đuổi theo được liền mẳng ra một câu thô tục, một tay đập lên tay lái: "Chúng ta bị tính kế rồi!" "Sao lại thế này? Sao lại bị tính kế?" người ở phía sau lên tiếng: "Không phải vẫn đang bình thường sao, tại sao lại đột nhiên tăng tốc?"

Ánh mắt người lái xe đầy oán hận trừng mắt nhìn chiếc xe phía trước và đèn đỏ, cắn chặt răng tức giận nói: "Có thể là đã phát hiện ra, cho nên vừa rồi mới đột nhiên thả chậm tốc độ, đợi đến thời gian chuyển đèn, mới tính kế chúng ta."

Người ở phía sau sau khi nghe anh ta giải thích xong mới phản ứng lại. "Con mẹ nó, người phụ nữ này lợi hại như vậy sao, đi theo cô ta cả một đường, không phải vẫn không có phản ứng gì sao? Sao đột nhiên lại biết mình bị theo dõi? Bây giờ phải làm sao bây giờ?" "Có thể làm sao bây giờ? Chờ đèn đỏ rồi tiếp tục đuổi theo thôi, dù sao cũng chỉ có một người phụ nữ là cô ta, còn sợ đuổi không kịp cô ta sao? Nhìn xem cô ta có thể chạy đi đâu."

Một đám người thương lượng với nhau, cửa kính xe bằng nhiên bị gõ vài cái.

Cốc cốc "Ai vậy?" người lái xe hạ cửa kính xe xuống.

Ngoài cửa xe có một người với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng, chính là Tiêu Túc bị Dạ Mạc Thâm dùng một cú điện thoại gọi tới. "Chính là mấy người đấy à?" Tiêu Túc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Làm cái gì không làm? Lại nhất thiết làm mấy cái chuyện này?" "Có ý gì?" Người lái xe liếc mắt với người ngồi phía sau,người ngồi sau lập tức nói: "Đi mau:

Vẻ mặt Tiêu Túc bất đắc dĩ nói: "Không cần đi nữa, mấy người đã bị bao vây rồi!"

Vừa rồi Dạ Mạc Thâm đã hạ lệnh, Hàn Mộc Tử đã vào khu vực an toàn, thành công cắt đuôi đám người theo dõi này, hơn nữa cũng đã thành công bao vây bọn họ lại. "Theo tôi trở về nói cho rõ chuyện lần này đi." Vài người liếc nhau, khuôn mặt lập tức trở nên xám xịt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc