Tiểu Nhan gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích khi nghe anh hỏi cô.
Hàn Thanh...Anh đang quan tâm cô sao? Nếu anh không quan tâm đến cô, làm sao lại nhìn ra quầng thâm trên mặt cô được.
Mải cao hứng, Tiểu Nhan đã quên mất rằng đôi mắt cô đã chuyển màu xanh đen đậm đến nỗi chỉ cần nhìn lướt qua là đã thấy rõ ràng, cô chỉ mãi nghĩ đến việc Hàn Thanh hỏi thăm cô, đang quan tâm đến mình.
Cô nhanh chóng quay người lại, thẹn thùng nói: "Em, em không sao, có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon..
Nói xong lại giật nảy mình, ngay cả Hàn Thanh cũng hỏi cô như vậy, quầng thâm này phải xấu xí đến nhường nào đây?
Tiểu Nhan đưa tay lên che kín mắt, rồi nhỏ giọng hỏi: “Quầng thâm Quầng thâm dưới mắt em... Nó có xấu lắm không?”
Hàn Thanh: "..
Nhìn cô gái với vẻ mặt như sắp khóc trước mặt, Hàn Thanh nhất thời không biết nói sao cho phải. Thấy anh không trả lời, cảm xúc của Tiểu Nhan từ trên chín tầng mây bắt đầu lao dốc không phanh. "Em xin lỗi, em không nên hỏi chuyện này, vậy em... Em đi đây.
Nói xong, Tiểu Nhan liền chạy đi, không đợi Hàn Thanh đáp lại.
Sau khi chạy một quãng đường dài, Tiểu Nhan vẫn chưa hết phần khích, cô ngồi ôm hai má nóng rực của mình, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Lần trước Hàn Thanh cho cô ăn chân gà, lần này lại quan tâm hỏi cô về quầng thâm mắt. Có lẽ sự cố gắng của cô trong mối quan hệ này là không hề vô ích, cô vẫn có một chỗ đứng trong mắt anh.
Chỉ cần Hàn Thanh vẫn còn nhìn thấy cô, vậy thì cô vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực. Chờ đến khi thành công khiến Hàn Thanh quen với sự tồn tại của cô rồi, vậy thì chuyện ở bên anh cũng không phải giấc mơ xa vời nữa.
Càng nghĩ về chuyện ấy, Tiểu Nhan lại cảm thấy hy vọng tràn trề, cả người như được tiếp thêm sức lực. Cô vận về ngón tay trong vô thức, chợt thấy hạnh phúc vô cùng.
Tuy nhiên, nhìn thấy Hàn Mộc Tử không thể vượt qua rào cản tinh thần do chuyện vừa nãy, trong giây lát, Tiểu Nhan lại cảm thấy tội lỗi: “Mộc Tử là bạn minh, cậu ấy không vui làm sao mình có thể vui nổi.” Cô chạy đến bên người Hàn Mộc Tử, trò chuyện cùng Hàn Mộc Tử.
Thời gian dần trôi, tiếng cười nói của bạn bè và người thân dường như cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hàn Mộc Tử vẫn ngồi đó như bị tê liệt tứ chi, không hề nhúc nhích.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Hàn Mộc Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thanh cách đó không xa. “Anh trai." “Có chuyện gì vậy?” "Chuyến bay của Mạc Thâm thế nào rồi, anh ấy đã hạ cánh chưa?"
Nghe cô hỏi, Hàn Thanh lấy điện thoại ra kiểm tra, mím đôi môi mỏng: "Thông tin cho biết chuyến bay đó đã hạ cánh nửa giờ trước." “Nửa tiếng trước ư?" Hàn Mộc Tử lấm bẩm.
Hàn Thanh mím môi suy nghĩ rồi quay sang nói với Tôi Cửu bên cạnh: “Cô lập tức đưa người đến sân bay điều tra thông tin chuyến bay xem có cách nào liên lạc không. . Truyện Teen Hay
Tô Cửu cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe anh nói vậy nhưng không dám hỏi thêm, vội vàng chạy đi. “Được rồi, Hàn Thanh, tôi đi ngay.
Sau khi Tô Cửu rời đi, Hàn Mộc Tử vẫn đứng ngồi không yên, cuối cùng, không chịu nổi, cô đứng bật dậy. Tiểu Nhan nhìn thấy, vội vàng chạy đến đỡ cô. "Mộc Tử...
Hàn Mộc Tử ra khỏi giường, cô gọi đi gọi lại vào số của Dạ Mặc Thâm nhưng những gì phát ra từ điện thoại vẫn chỉ là giọng nữ tiếp viên tổng đầu tràn đầy lạnh lùng và máy móc, nhắc đi nhắc lại câu thoại: "Xin lỗi, số bạn gọi hiện đang tắt máy."
Sau hơn chục lần nghe giọng tổng đài lạnh lẽo, Hàn Mộc Tử trực tiếp xách vảy cưới bước ra ngoài. Thấy vậy, mọi người biến sắc, Hàn Thanh và Tiểu Nhan đồng thời tiến lên ngăn cản cô. "Em định đi đâu bây giờ?” "Em sẽ đợi anh ấy ở sân bay. "Em nói nhảm gì vậy? Tới sân bay lúc này cũng không có ích lợi gì cả. Trong trường hợp cậu ta đã xuống sân bay thì bây giờ có lẽ cậu ta đang trên đường tới rồi. Nếu em đến sân bay, cả hai sẽ không gặp được nhau ở đó đâu. "Nhưng... Nếu anh ấy đã xuống máy bay rồi, tại sao điện thoại vẫn chưa bật? Có thể thông tin chuyến bay bị sai, hoặc anh ấy có thể không có mặt trên chuyến bay này. Em phải đến sân bay để xác nhận. "Giờ em đi cũng vô ích. Anh đã bảo Tô Cửu đi rồi." Hàn Thanh ngăn cô lại, nhẹ giọng nói: "Anh biết em lo lắng, nhưng em nghĩ lại xem, cậu Dạ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rồi cậu ta cũng sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta thôi. Chỉ là chậm một chuyến bay, em sợ gì chứ? Câu hỏi cuối cùng khiến toàn thân Hàn Mộc Tử run lên.
Phải, cô sợ cái gì chứ?
Cô có thật sự sợ hãi không? Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống, lùi lại đẳng sau, cảm giác như bị ai đó nhìn thấu, cô cắn chặt môi dưới.
Cô không biết mình đang sợ hãi điều gì...
Cô nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Mạnh Tuyết U, những gì cô ta từng nói giờ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô, và giờ đây, những lời đó dường như đang vắng vắng bên tại cô: "Hàn Mộc Tử, tất cả những đau đớn tôi chịu lúc này đều là bởi vì cô, cô có quyền gì mà đứng đó nói cười vui vẻ? Tôi nói cho cô biết, cô nghĩ Dạ Mặc Thâm thực sự muốn lấy cô sao? Không! Không! Anh ta chỉ lừa dối cô mà thôi, anh ta chỉ cảm thấy, năm năm trước, anh ta nợ cô nên muốn bù đắp cho cô mà thôi! Nếu anh ta thật sự yêu cô thì năm năm trước, dù có gì xảy ra hai người cũng sẽ không chia tay nhau. Dù là gả cho Dạ Mặc Thâm thì cả đời này cô cũng sẽ không có được hạnh phúc. Tôi nguyền rủa cả hai người sẽ không đến được bên nhau, cho dù có thể thì cả hai người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc! m thanh đó tựa như ma chủ, vang vọng bên tại cô.
Trước khi kết hôn, cô và Dạ Mặc Thâm cũng không thường xuyên gặp nhau. Giờ đây, cô đứng ngồi không yên. Giờ vàng đã cận kề nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Dạ Mặc Thầm đâu.
Liệu nó có giống với những điều mà Mạnh Tuyết U đã từng nói hay không?
Dạ Mặc Thâm... Anh ấy thực sự không muốn kết hôn với mình, anh ấy chỉ đang cố gắng bù đắp lỗi lầm mà anh gây ra năm năm trước. Nhưng, trước đêm tân hôn, anh ấy bằng nhiên cảm thấy... Không muốn tiếp tục nữa nên đã quyết định không xuất hiện? “Mộc Tử?" Thấy sắc mặt của cô có chứt tái nhợt, Hàn Thanh tiến lên đỡ lấy bả vai em gái, trầm giọng nói: "Dù sao cũng chưa đến giờ, em không cần căng thẳng, chúng ta hãy cùng nhau chờ, có thể cậu ta muốn tạo cho em một bất ngờ.
Rốt cuộc, người đàn ông đó đã dày công chuẩn bị đến nhường nào cho lễ cưới này, Hàn Thanh không thể nào không biết, cậu ta không nên làm gì sai vào lúc này.
Nhưng... Hàn Thanh lại có chút nghi ngờ.
Mặc Thâm đưa cho anh ta bản hợp đồng kia vào đêm trước hôn lễ, có lẽ khi đó cậu ta đã hạ quyết tâm, nhưng bây giờ thì sao? Cậu ta cho rằng sau khi kết hôn với Mộc Tử, hợp đồng sẽ bắt đầu có hiệu lực nên không đến hôn lễ sao?
Điều này cũng hoàn toàn có thể xảy ra!
Nhưng Hàn Thanh tin rằng đó chỉ là cậu ta của trước kia, dù sao người đàn ông này cũng do em gái anh nhìn nhận, anh tin rằng ánh mắt chọn người của Hàn Mộc Tử sẽ không kém cỏi đến mức bị một người đàn ông như vậy lừa dối hai lần liên tiếp, đúng không?
Tâm trạng của Hàn Mộc Tử cũng đang rối loạn vô cùng, nhưng cô nghĩ đến những lời đã nói với Hàn Thanh lúc trước.
Cô và Dạ Mặc Thâm chia tay nhau vì họ có quá ít hoặc thậm chí là không có bất kỳ sự tin tưởng nào dành cho nhau. Nếu bây giờ cô nghi ngờ Dạ Mặc Thâm vì những gì Mạnh Tuyết U nói, đó không phải là con người mà cô đã từng năm năm trước hay sao?
Vì vậy nên, không, cô không thể bị Mạnh Tuyết U đạt được điều cô ta muốn, cô phải tin vào Dạ Mặc Thâm và đợi ở đây cho đến khi anh tới. Nếu cô không thể đợi ở đây, cô sẽ vào đại sảnh chờ anh. Cô tin chắc rằng Dạ Mặc Thâm sẽ xuất hiện trước mặt cô