Trong góc quán cà phê, bên ngoài nhiều người đi qua đi lại, nhưng bên trong quán cà phê lại mở máy sưởi, còn mở âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn.
So với bên ngoài trời đông giá rét, trong quán cà phê thực sự là chỗ có thể làm cho con người thư giãn.
Nhìn Thấy Đoan Mộc Trạch, hàng lông mày Hàn Mộc Tử đang nhíu chặt cũng dần giãn ra. "Chị dâu, cô đến rồi."
George vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy vội vã mà kéo ghế ra cho cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó lại đưa thực đơn cho cô.
Những động tác liên tiếp này làm cho Đoan Mộc Trạch có chút nhíu mày lại.
Gần đây anh ta có phải người đi điều tra một chút, vì vậy biết được George vừa gặp đã thân với Uất Trì Thâm, xem anh như là bạn tốt, bây giờ George lại đổi xử niềm nở với Hàn Mộc Từ như vậy, chẳng lẽ là Hàn Mộc Tử và Uất Trì Thầm đã ở bên nhau rồi sao? Quả nhiên, cho dù là mất trí nhớ, tình cảm và bản chất vẫn không hề thay đổi.
Nghĩ đến đây Đoan Mộc Trạch nhíu mày,
Tình cảm thực sự là một cái gì đó rất kinh khủng, một người mắt kỷ ức lại có thể vẫn yêu lại người trước đây, còn em gái của anh ta cũng bởi vì chuyện tình cảm mà trở thành điển điện loạn loạn.
Sự nhiệt tình của George làm cho Hàn Mộc Từ hơi ngại ngùng, sau khi ngồi xuống cô nhịn không được mà nói: "George, anh đừng có như vậy, mau ngồi xuống đi."
George cười híp mắt ngồi xuống trước mặt cô "Vâng, không thành vấn đề"
Anh ta đã được Uất Trì Thâm nhờ vả, nhất định phải đặc biệt chăm sóc chị dâu mới được.
Không phải bàn trong lòng George có bao nhiêu hưng phấn, Uất Trì Thâm tin tưởng anh ta như vậy, thực sự là vinh hạnh của anh ta.
Sau khi ngồi xuống người phục vụ liền đi đến, Hàn MỘC Tử tùy tiên chọn một ly nước hoa quả, sau đó mới ngồi hưởng đối diện Đoan Mộc Trạch.
Mà sau một lát George mới phản ứng lại, hừ một tiếng. Hình như hồi nãy tôi nghe thấy Đoan Mộc Trạch nói một câu lại gặp mặt rồi đúng không? Tôi không nghe nhằm chứ Hai người gặp nhau trước đây rồi sao?"
Hàn Mộc Từ gật đầu, ánh mặt thản nhiên nhìn
Đoan Mộc Trạch. "Anh không nghe nhẩm đầu, chúng tôi đã gặp nhau một lần trước đây không lâu rồi."
George vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt liền trợn tròn mắt, lập tức đứng dậy mà trừng mắt nhìn Đoan Mộc Trạch: "Đoan Mộc Trạch anh có ý gì hả? Sao anh lại gặp mặt riêng với chị dâu tôi, anh có ý đồ gì với chị ấy?"
Hàn Mộc Tử: "..
Đoan Mộc Trạch chớp mắt một cái, bất đắc dĩ mà liếc nhìn George.
Ửm, giống như ánh mắt nhìn một tên ngốc nghếch.
Hàn Mộc Tử chỉ liếc một cái, liền đánh giá xong.
Thấy anh ta không nói lời nào, George dứt khoát đi lên phía trước túm lấy áo Đoan Mộc Trạch: "Anh nói gì đi chứ? Rốt cuộc anh có ý đồ gì với chị dâu tôi hà anh chắc không như em gái anh đi chia rẽ tình cảm của người khác chứ
Nhắc đến Đoạn Mộc Tuyết, ánh mắt Đoan Mộc Trạch lạnh đi một chút, mà Hàn Mộc Tử chú ý đến lúc George tóm lấy áo anh ta, Đoan Mộc Trạch vẫn đang cầm cốc cà phê, dưới sự rung lắc như vậy mà không hề có một giọt cà phê nào nhỏ xuống, động tác của anh ta vẫn tao nhã như lúc trước.
Đôi mắt hồ lỵ của Đoan Mộc Trạch di chuyển, môi khẽ mở: "Nếu không buông tay, có tin tối đồ cà phê lên người cậu không?"
George: "..."
Anh ta nghiên rằng: "Vậy anh nói rõ ràng đi, tại sao anh lại gặp riêng chị dâu của tôi? Rốt cuộc anh có phải là có sở thích giống như em gái anh không?"
Đoan Mộc Trạch miễn cưỡng mà nhìn anh ta một cái: "Não cậu mọc dưới chân hả?" "Anh nói gì cơ?"
George lập tức nghiến răng tức giận, hổn hển. "Gặp qua loại nào đi đào góc nhà mà vẫn mang theo người thứ ba chưa?"
Cũng không biết là do George quá ngu ngốc hay là do lời của Đoan Mộc Trạch quá sắc sảo, cả nửa buổi mà anh ta vẫn không phản ứng lại, Hàn Mộc ng một bên thực sự không thể nhìn được nữa, nhịn không được mà nói: "Tôi và anh ấy gặp nhau, là vì chuyện của em gái anh ấy."
George nhìn về phía Hàn Mặc Tử: "Chị dâu, cô không lừa tôi chứ?"
Hàn Mộc Từ: " "Cũng đúng, chị dâu chắc chắn không lừa tôi đâu." Lúc này George mới buông áo Đoan Mộc Trạch ra, hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng sở trường của nhà họ Đoan Mộc là đi đào tưởng nhà người khác chứ, hừ "
Đoan Mộc Trạch đưa một tay lên sửa lại chỗ áo bị George làm loạn, nghe thấy vậy ánh mắt và hơi thở trên người cũng trở nên lạnh hơn một chút, liếc mắt mà nhìn về phía George. "Nếu như không biết nói, thì ngậm mồm lại, không ai nghĩ cậu bị câm đầu."
George lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao thể, dám làm mà không muốn để người khác nói hà? Nhà Đoan Mộc các người phải như thế nào mới dạy dỗ ra được một đứa con gái thế chứ
Đoan Mộc Trạch: "Gia giáo của nhà Đoạn Mộc dạy ra một người con gái như thế nào là chuyện của nhà Đoan Mộc chúng tôi, hình như không đến lượt cậu chia mũi vào đâu 7
Dù sao cũng là em gái ruột của mình, Đoan Mộc Trạch đương nhiên không thể chịu được người khác chỉ trách cô ta như vậy.
George còn muốn nói tiếp gì đó nữa, Hàn Mộc Tử đưa tay ra ngăn lại anh ta, George chỉ có thể nhìn sang cô, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hàn Mộc Tử cười mim, nhìn về Đoan Mộc Trạch trước mặt. "Tôi thay cậu ấy xin lỗi anh, anh nói đúng, gia giáo nhà Đoan Mộc đào tạo ra một người con gái như thế nào không đến lượt chúng tôi xen vào, vậy thì xin hỏi một chút tại sao hôm nay anh lại hẹn ở đây? Chẳng lẽ... vẫn là vì chuyện của em gái anh?"
Đoan Mộc Trạch đã sửa sang xong áo của mình, anh ta buông cốc cà phê trong tay xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Hàn Mặc Tử. "Nếu không cô cho rằng, tại sao tôi lại đến đây?" "Nếu đã vì chuyện của em gái anh, vậy thì nói thắng đi, các người muốn như thế nào?"
Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, Đoan Mộc Trạch cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: "Chuyện mà em gái Đoan Mộc Trạch của tôi đã làm sai, tôi sẽ thay cô dạy dỗ, cũng sẽ ngăn cản nó, nhưng mà tôi cũng yêu cầu các người phải phối hợp " George giương mắt nhìn hỏi: "Anh muốn chúng tôi phối hợp với anh cái gì?"
Đoan Mộc Trạch mím môi, nghiêm túc mà nhìn Hàn Mặc Tử. "Nếu như có thể tôi hy vọng các người có thể nhanh chóng kết hôn."
Hàn Mộc Tử: "
George: "..."
George trừng to mắt, còn cho rằng là mình nghe nhẩm.
Anh ta là muốn Uất Trì Thầm nhanh chóng kết hôn với chị dâu sao?
Hàn Mộc Tử cũng có chút bất ngờ, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn không được mà cong môi: uỷ tử của anh Trạch, tôi hiểu được. Anh là muốn tôi kết hôn với anh ấy, hoàn toàn chặt đứt tơ tưởng của em gái anh, đúng không?"
Đoan Mộc Trạch không nói tiếp, nhưng ánh mắt và biểu cảm thì ngầm thừa nhận. "Vậy anh Trạch kỳ vọng quá cao vào tôi rồi, anh ấy thực sự là có tình cảm với tôi, nhưng mà dù sao cũng đang mất trí nhớ, muốn bây giờ chúng tôi kết hôn, đừng nói là anh ấy có thể không đồng ý, cho dù là bản thân tôi cũng sẽ không đồng ý."
Nghe lời này, Đoan Mộc Trạch nhíu mày, ánh mắt khó hiểu mà nhìn cô. "Trước giờ anh chưa yêu ai đúng không?" Hàn Mộc Tử nhìn chằm chằm vào anh ta, thân nhiên mà giải thích: "Anh ấy là người đầu tiên tôi yêu, tôi không đồng ý làm chuyện như vậy trong lúc anh ấy đang mất trí nhớ."
George: "Tại sao vậy chị dâu, lúc trước Uất Trì Thậm chưa mất trí thì không phải hai người đã sắp kết hôn rồi sao? Tại sao bây giờ anh ấy mất trí nhớ, chị lại không đồng ý nữa?"