CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Mãi đến cuối cùng, Dạ Mặc Thâm không nhịn được nữa, trực tiến lên bể lấy Giá Đỗ Nhỏ đang ở trong ngực cô.

Lúc đầu Hàn Mộc Tử còn không chịu, nhưng mà bình thường Dạ Mặc Thâm cũng thường xuyên bế Giá Đỗ Nhỏ, cho nên khi Dạ Mặc Thâm đưa tay muốn bế cậu bé, Giá Đỗ Nhỏ vừa cười vừa duỗi cánh tay nhỏ về phía Dạ Mặc Thâm.

Hàn Mộc Tử muốn chiếm Giá Đỗ Nhỏ làm cửa riêng: “ Đây là con ruột của cô sao? Vừa nhìn thấy ba là không có mẹ nữa! Không phải nói mẹ mới là người con cái ỷ lại vào nhất sao? Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng nếu Giá Đỗ Nhỏ đa muốn ba ôm một cái thì tự nhiên cô sẽ không ngăn cản, cho nên cô để mặc cho Dạ Mặc Thâm ôm Giá Đỗ Nhỏ. “Vậy anh bế đi, em trở về phòng nghỉ ngơi.” Nói xong, Hàn Mộc Tử quay người muốn rời đi, nhưng cổ tay lại dị Dạ Mặc Thâm dùng sức giữ lại.“Em vẫn chưa nói cho anh đã xảy ra chuyện gì.” Dạ Mặc Thâm một tay ôm Giá Đỗ Nhỏ rất nhẹ nhàng.

Lúc mới bắt đầu anh không biết phải ôm Giá Đỗ Nhỏ như thế nào, từ lúc đầu bế Giá Đỗ Nhỏ khiến Giá Đỗ Nhỏ không thoải mái đến lúc tiện tay bế Giá Đỗ Nhỏ là một quá trình rất dài.

Bây giờ Dạ Mặc Thâm có thể coi như là một ông bố vú em siêu cấp.

Chỉ cần có Dạ Mặc Thâm ở đây, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không cần phải làm gì cả.

Bị anh nằm chặt lấy tay, Hàn Mộc Tử mấp máy môi đỏ, không biết phải nói cái gì, dù sao lôi chuyện cũ ra nói cũng không phải phong cách làm việc của cô.

Nói ra sẽ càng lộ vẻ hẹp hòi.

Cho nên làm sao cô có thể nói ra được? Nhưng mà không nói ra thì trong lòng sẽ vô cùng khó chịu, chỉ có thể buồn buồn im lặng nói: “Không có.” Nghe vậy, Da Mặc Thâm lập tức bất đắc dĩ cười, giọng nói trầm thấp, lưỡi hạ xuống răng hàm sau, giọng điệu thấp hơn vài độ. “Thế này mà còn bảo là không có sao? Anh vừa về phát đã không cho anh vẻ mặt tốt, không cho anh hôn coi như xong, còn không cho anh đi theo em, anh vừa mới trở về, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, có phải là có chuyện gì không vui không?”

Hàn Mộc Tử nhíu mày, nghiêm túc nhìn anh. “Cho nên ý của anh là, anh đi họp về rất là mệtmỏi, kết quả còn nhìn thấy em cố ý gây sự?”

Dạ Mặc Thâm: “…” Anh cảm thấy hôm nay Hàn Mộc Tử có chút không thể nói lý, lúc nói chuyện luôn chọn anh để đâm chọc, ảnh giật mình lo lắng một lúc lâu, nói: “Em biết ý của anh không phải như vậy mà.

Hàn Mộc Tử: “Vậy anh có ý gì?”

Chuyện này thật ra chỉ cần Dạ Mặc Thâm không đi theo cô, Hàn Mộc Tử tự nhiên sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng vào buổi tối, nhưng hết lần này đến lần khác khi cô đang phiền muộn mà anh lại cứ lại chọc vào vết thương, còn nói những lời này, cảm xúc của Hàn Mộc Tử không khỏi suy sụp, liễn gắt lại với anh hai câu, bầy không khí giữa hai người lập tức trở nên khẩn trương.

Dạ Mặc Thâm không phải là không phát hiện ra bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng.

Ảnh yên lặng nhìn Hàn Mộc Tử, Giá Đỗ Nhỏ ở trong ngực Dạ Mặc Thâm hình như cũng phát giác ra, cậu bé không cười nữa, mở to đôi mắt trong veo nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ba mình.

Hàn Mộc Tử cũng ý thức được, cô thu lại cảm xúc, cụp mắt xuống. “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm” Nói xong, cô chuẩn bị quay người tiếp tục rời đi. Làm sao Dạ Mặc Thâm có thể để cô đi? Vốn dĩ hai người vẫn chưa giải quyết xong, trong tình huống căng thẳng như thế vầy, nếu bây giờ màđể cô rời đi một mình, không chừng cô sẽ suy nghĩ lung tung.

Cho nên tay anh hơi dùng sức kéo Hàn Mộc Tử vào trong ngực của mình. Hàn Mộc Tử bất ngờ, cái trán đụng vào bộ ngực của anh, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt ngây thơ tò mò của Giả Đỗ Nhỏ đang được anh ôm trong ngực. “Anh điên rồi à?”

Sau khi Hàn Mộc Tử kịp phản ứng thì mắng anh một cây: “Anh kéo em như vậy, nhỡ may không khống chế được sức lực, đụng vào Giá Đỗ Nhỏ thì phải làm sao?”

“Không đâu.”

“Anh sẽ không chế tốt sức lực, tuyệt đối sẽ không để hai người bị thương một chút nào.

Hàn Mộc Tử hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dạ Mặc Thâm nhếch môi mọc, vẻ mặt đẹp trai nghiêm túc, anh đang nghiêm túc nhìn cô: “Nói cho anh, chuyện gì xảy ra.

Nói xong, Dạ Mặc Thâm khẽ cúi người, nhẹ nhàng đụng vào cái trán trơn bóng của cô, chóp mũi hai người đụng vào nhau, hô hấp hòa lại với nhau. “Hum?”

Trước sự ôn nhu này, cho dù Hàn Mộc Tử có đang bừng bừng lửa giận thì cũng sẽ bị dập tắt.

Cô cằn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Nói ra…. Có thểanh sẽ cười em.” Rõ ràng hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Hàn Mộc Tử cũng đã là mẹ của hai đứa bé, thế nhưng ở trước mặt Dạ Mặc Thâm, cô vẫn không nhịn được trở thành một thiếu nữ nhạy cảm.

Cô muốn được quan tâm, muốn có người đem cô cất giữ, bảo vệ cẩn thận, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Người này, tất nhiên chính là Dạ Mặc Thâm. “Giữa chúng ta có cái gì mà không thể nói?”

Dạ Mặc Thâm nhẹ nhàng đụng vào trán của cô, giọng điệu trở nên nghiêm khắc mấy phần: “Mau nói.” Hàn Mộc Tử mím môi, bất mãn nói: “Anh quát em?”

“Ừm. Vẻ mặt Dạ Mặc Thâm thâm trầm, đôi mắt thâm thúy: “Nếu như em mà còn không nói, anh không những quát em, mà sẽ còn bắt nạt em nữa.”

“Cái gì?”

“Giống như vậy….

Dạ Mặc Thâm đột nhiên cắn lên môi cô, Hàn Mộc Tử nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn vào mắt Dạ Mặc Thâm, rõ ràng có thể thấy trong mắt anh nhàn nhạt ý cười và động tình.

Anh lui về phía sau nửa tấc: “Nếu không nói, anh sẽ bắt nạt em đến cùng” Hàn Mộc Tử: “….

Sau mấy giây sửng sốt, cô đưa tay sờ lấy môi của mình: “Anh học ở đâu ra lưu, hành vi lưu manh vậy,Giá Đỗ Nhỏ… Vẫn còn ở đây đấy” Tại sao anh có thể làm thể trước mặt đứa nhỏ Khốn nạn! “Vậy thì sao, dì sao nó cũng còn bé, không hiểu gì cả.” Nói xong, bàn tay to lớn của Dạ Mặc Thâm lại ôm chặt lấy eo cô, kéo cô sát vào người anh, dán lên anh. “Có nói hay không?”

Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Vẫn là nên không nói… Um…” Cô còn chưa nói xong, Dạ Mặc Thâm đã lại lần nữa cúi xuống cắn cô.

Nhưng mà lần này lại không đơn giản như vừa nãy, vừa nãy Dạ Mặc Thâm chỉ muốn cho cô một bài học nho nhỏ mà thôi, giống như một món ăn khai vị mà thôi, còn bây giờ..

Mới là bắt đầu.

Ảnh khẽ cắn lên bờ môi cô, xoay người, khí thế hung hăng cạy mở hàm răng của cô.

Vừa rồi Hàn Mộc Tử vẫn còn đang suy nghĩ chuyện lúc trước, bây giờ bị anh làm cho rối như tơ vò, muốn đưa tay đẩy anh ra, thế nhưng sức lực của Dạ Mặc Thâm quá lớn, cho dù anh một tay ôm cô thì cô cũng không đẩy nổi anh ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Dạ Mặc Thâm cũng buông lỏng cô ra. “Bây giờ có nói không?”

Anh hỏi.

Hàn Mộc Tử dám không nói saø? Nếu như cô mà còn không nói, có khả năng Dạ Mặc Thâm sẽ không kiêng dè gì mà hôn cô lân nữa trước mặt Giá Đỗ Nhỏ.

Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó lúng túng nói ra suy nghĩ của mình.

Sau khi Dạ Mặc Thâm biết tại sao cô lại tức giận, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đáy mắt hiện lên ý cười.

“Em dỗi anh nửa ngày là vì chuyện này?”

Bình luận

Truyện đang đọc