CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

Dạ Mạc Thâm nghe nói chuyện sau khi Đoan Mộc Tuyết bị kích thích thì chạy mất, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, cũng không coi đó là việc quan trọng gì.

Bộ dáng bình tĩnh này của anh khiến Geogre sốt hết cả ruột. "Vừa rồi tôi nói gì cậu có nghe lọt không vậy?

Hà?"

Thấy Geogre giống như một ông cụ non vì mình mà vội vội vàng vàng, Dạ Mạc Thâm dừng động tác trong tay lại, đưa tay day huyệt thái dương, trầm giọng gật đầu: "Ừm."

Geogre: "Nghe lọt vậy sao cậu không có phản ứng gì? Chuyện này cậu không cảm thấy rất nghiêm trọng sao?" "Cho nên?" Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu muốn tôi giống với cậu, gấp đến độ xoay mòng mỏng mới thể hiện là tôi coi trọng chuyện này?"

Geogre: ""

Làm cho Da Mạc Thầm lạnh như núi tuyết xoay mòng mòng, sợ rằng đời này là không thể nào xảy ra,

Anh ta bĩu môi, bắt mặn nói: "Cho dù không xoay mòng mòng, thì cậu cũng phải có hành động để bày tỏ ý muốn chứ?"

Da Mạc Thâm không đáp, chỉ là đang nghĩ, may mà trước đó anh đã đổi chỗ ở cho Hàn Mộc Tử, khu chung cư đó an ninh khá tốt, hơn nữa anh vừa tan làm liền đến đó, muốn ra tay cũng khó mà tìm được cơ hội.

Nghĩ đến đây Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: "Cậu phải mấy người tìm cô ta, sau khi tìm được thì theo dõi chặt cô ta, nếu như cô ta có hành động gì thì báo ngay cho tôi."

Geogre gật đầu: "Được, vậy chị dâu bên kia cậu tự bảo vệ hà?". "Lẽ nào cậu tới bảo vệ?" Da Mạc Thầm nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như lưỡi rắn.

Geogre nhịn không được rùng mình một cái, khỏe miệng cũng nhếch lên.

Với thái độ cuồng bảo vệ vợ như anh thì ai mà dám chứ?

Như nghĩ đến chuyện gì, Geogre lên tiếng nói: "Hôm qua ông Uất Trì gọi điện thoại cho tôi, nói cậu đi suốt đêm không về, không phải cậu ở chung với chị mòng mòng, sợ rằng đời này là không thể nào xảy ra.

Anh ta bĩu môi, bất mãn nói: "Cho dù không xoay mòng mòng, thì cậu cũng phải có hành động để bày tỏ ý muốn chứ?"

Da Mạc Thâm không đáp, chỉ là đang nghĩ, may mà trước đó anh đã đổi chỗ ở cho Hàn Mặc Tử, khu chung cư đó an ninh khá tốt, hơn nữa anh vừa tan làm liền đến đó, muốn ra tay cũng khó mà tìm được cơ hội

Nghĩ đến đây Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: "Cậu phải mấy người tìm cô ta, sau khi tìm được thi theo dõi chặt cô ta, nếu như cô ta có hành động gì thì báo ngay cho tôi"

Geogre gật đầu: "Được, vậy chị dâu bên kia cậu tự bảo vệ hả?" "Lẽ nào cậu tới bảo vệ?" Da Mạc Thậm nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như lưỡi rắn.

Geogre nhịn không được rùng mình một cái, khỏe miệng cũng nhếch lên.

Với thái độ cuồng bảo vệ vợ như anh thì ai mà dám chú?

Như nghĩ đến chuyện gì, Geogre lên tiếng nói: "Hôm qua ông Uất Trì gọi điện thoại cho tôi, nói cậu đi suốt đêm không về, không phải cậu ở chung với chị dầu chứ?"

Dạ Mạc Thâm mở tài liệu ra, mặt không đổi sắc.

Cái bộ dáng này... Anh đang ngắm thừa nhận. Geogre trợn to hai mắt, đưa tay chỉ anh: "Cậu cậu cậu.... Cậu thật sự còn cầm thú hơn so với tôi tưởng tượng"

Hai người họ mới ở chung với nhau bao lâu, anh lại ngủ chung với chị dâu.

Không đúng, Geogre thiếu chút nữa đã quên trước đây anh và Hàn Mộc Tử suýt chút nữa đã kết hôn rồi, hiện tại ngủ chung cũng bình thường, Tuy là như vậy, nhưng hiện tại dù sao anh cũng đã mất trí nhớ. Geogre nhớ lại nhiệm vụ trước đó mình đã nhận từ chỗ Hàn Mộc Tử, phải giúp Dạ Mạc Thâm khôi phục kỷ

Úc.

Nghĩ tới đây, trong mắt của Geogre chuyển động, sau đó ngồi trước mặt Dạ Mạc Thậm. "Uất Trì, gần đây cậu có bị đau đầu không?"

Nghe thể, động tác trên tay Dạ Mạc Thầm hơi dừng lại, sau đó mím môi lạnh lùng nhìn anh ta.

Geogre cười hắc hắc: "Thật ra tôi muốn hỏi một chút, cầu có bắt đầu nhớ ra cái gì chưa?" "Cậu cảm thấy tôi nên nhớ ra cái giá"

Anh không trả lời mà hỏi lại.

Geogre vừa nghe, lập tức nổi nóng: "Không phải tôi nói mà tôi đang hỏi cậu có nhớ ra cái gì chưa, cậu cảm thấy tôi sẽ biết cậu nhớ ra cái gì sao? Người sở hữu trí nhớ là cậu đâu phải tôi, sao tôi biết được?"

Dạ Mạc Thâm di chuyển bút, ký tên mình lên tài liệu, ba chữ Uất Trì Thâm như rồng bay phượng múa sức mạnh xuyên thấu qua trang giấy. "Nếu là trí nhớ của tôi thì cậu gấp cái gì?"

Geogre: "..."

Thật là khó quá, người này lẽ nào không hề tò mò chút nào về ký ức của mình sao?

Geogre cắn răng: "Lẽ nào cậu không muốn biết trước đây mình là người thế nào sao? Từng có cuộc sống thế nào? Còn có bạn bè... Hay là... Từng thích ai không?"

Bop!

Da Mạc Thâm khép tài liệu, mắt lạnh băng, "Cậu rảnh quá à?" Nhìn ánh mắt anh lộ ra sự không kiên nhẫn, rõ ràng vấn đề của Geogre đã vượt giới hạn. Nhưng Geogre căn bàn là người không sợ chết, tiếp tục nói: "Không hề, chẳng qua tôi muốn hỏi cầu chút thời, lở như quá khứ của cậu có vợ và con thì sao? Đến lúc đó câu ở chung với chi dầu, vợ và con của cậu đột nhiên tìm tới, cậu phải làm sao? Là muốn vợ con hay là chị dâu đây?"

Da Mạc Thâm: "

Geogre đắc ý nhìn Dạ Mạc Thâm, trong ánh mắt anh ta đẩy ý tử sâu xa. "Nếu cậu còn nói hưu nói vượn nữa, tôi không ngại ném cậu xuống từ đây đầu."

Geogre nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi. "Dựa vào cái gì, cậu như vậy là mưu sát, muốn cậu hồi tưởng lại quá khứ cũng không được sao? Nào giống như cậu, cái gì cũng không nhớ ra, nhưng lại không thèm để ý."

Anh ta vừa la hét, vừa đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, tức giận nói: "Quên đi, tôi không thèm để ý tới cậu nữa, tôi đi trước."

Sau khi Geogre ra khỏi phòng làm việc thì sở cầm mình, Uất Trì này quá khó chơi.

Anh không muốn nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ là rất hài lòng với tình trạng hiện tại

Ngắm lại cũng không kỳ lái, có thể nhìn ra được từ thải đô anh đối với chỉ dầu...

Để y như vậy.

Tuy là thích cùng một người lúc trước, nhưng thiếu chút ký ức, Geogre vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Mà sau khi Geogre rời khỏi phòng làm việc, Dạ Mạc Thâm liền nhíu mày,

Anh cũng không phải là người tùy tiên có thể mọi thông tin, Geogre quen biết anh lâu như vậy, chưa từng hỏi về quá khứ của anh.

Đột nhiên hỏi như vậy, chắc chắn có cái gì mờ ám ở bên trong.

Ký ức quá khứ....

Ngón tay Dạ Mạc Thâm đặt trên bàn gõ nhẹ theo nhịp điệu.

Cố gắng hồi tưởng lại, trong đầu vẫn trống rỗng, không có gì cả.

Trong ký ức quá khứ của anh, rốt cuộc đã đánh mất thứ gì?

Mấy ngày nay, Đoan Mộc Tuyết không thuận lợi vào được tập đoàn Uất Trì, cho nên ông cụ Uất Trì rất không vui, ông ta muốn dùng năng lực của mình mà trực tiếp cảnh cáo Hàn Mặc Tử, nhưng rất sợ sau khi làm thế sẽ khiến cháu ngoại của mình mất mặt. Nhưng không làm gì, Hàn Mộc Tử vẫn có thể ngày người ở trong công ty, mà Đoan Mộc Tuyết lại không có cơ hội vào đó.

Cho nên ông cụ Uất Trì chỉ có thể ra tay từ Hàn Mộc Tử.

Nào biết thằng nhóc Da Mạc Thâm kia lại mỗi ngày tự mình đưa đón cô ta đi làm, cuối cùng còn chuyển chỗ ở cho người ta.

Làm hại lão già ông không tận dụng được chút có hội nào, tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì tăng huyết áp.

Ông cụ Uất Trì không thể làm gì khác hơn là nhờ Vụ Ba nghĩ cách cho ông ta, hẹn Hàn Mộc Từ ra sau đó giải quyết cô, kêu cô về nước, đừng quấn lấy Da Mạc Thâm.

Kết quả biện pháp còn chưa nghĩ ra, nhà Đoan Mộc lại gọi tới nói Đoan Mộc Tuyết mất tích.

Nghe tin tức này, ông cụ Uất Trì nhịn nỗi xúc động muốn trợn mắt ngất đi, cổ bình tĩnh nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Vu Ba bất đắc dĩ mở miệng giải thích: "Nghe nói là cậu Đoan Mộc cảm thấy tâm lý của cô Đoan Mộc có vấn đề, muốn dân có ay đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng cô Đoan Mộc không đồng ý, cho nên sinh ra tâm lý phản nghịch, trực tiếp bỏ chạy"

Cái gì?" Uất Trì Kim nghe vậy, lập tức và trán "Đoan Mộc Trạch cũng quá làm cản rồi? Một người đang yên đang lành dẫn đi khám bác sĩ tâm lý gì chứ

Vu Ba cũng có chút cạn lời. "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm." Uất Trì Kim: "Ông phải người ra ngoài tìm cùng đi, một cô gái... nếu mất tích sẽ không phải chuyên tốt lành giải

Bình luận

Truyện đang đọc