Lúc về đến nhà, cơ thể Tiểu Nhan vẫn còn run rẩy, thậm chí cảm thấy ớn lạnh. Sau khi bật hệ thống sưởi lên, cô liền chui vào tấm chăn bông.
Có lẽ là đã bị làm cho kinh hãi, nên dù có máy sưởi và chăn bông, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Chuyện xảy ra hôm nay cô ấy có nên nói với Hàn Thanh không, nhưng lỡ như là cô đang tự mình suy diễn mọi việc thì sao? Đến lúc đó cô ấy sẽ trở thành một người phụ nữ vô lý kết tội người khác, hơn nữa lúc Hứa Yến Uyển chạy tới tìm cô, đã thở hổn hển, ánh mắt nhìn cô cũng đầy vẻ lo lắng.
Nếu cô ta thực sự muốn làm gì hại mình, thì liệu cô có thể rời khỏi quán cà phê đó và trở về nhà một cách thuận lợi như này không!
Vậy cô liệu có nên nói cho Hàn Thanh biết chuyện này hay không đây!
Đầu óc của Tiểu Nhan rối tung lên, cô ấy không thể ngăn được nồi sợ hãi của mình, điều cô ấy đoán được bây giờ là Hứa Yến Uyển có thể thực sự muốn làm gì đó với cô ấy, nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, thì cô ta đã dừng lại. Có thể là lương tâm kịp thời tỉnh lại, cũng có thể là sợ không gánh nổi hậu quả.
Nhưng cho dù là như thế nào, thì cô ta cũng đã có ý nghĩ như thế.
Nếu Hứa Yến Uyển lúc đó không kịp tỉnh táo lại để mở cửa, thì điều gì sẽ xảy ra với cô đây chứ!
Tiểu Nhan thật sự không dám nghĩ tới, cô nhắm mắt lại và cuộn tròn cơ thể lại trong chăn bông.
Sau khi Hứa Yến Uyển đi ra ngoài, cô ta không tìm gặp Tiểu Nhan, mà trực tiếp bước đến trước Hạ Liên Cảnh.
Thấy cô ta tiến tới gần, Hạ Liên Cảnh vẻ thoải mái ngồi yên ở đó, khoanh chân lại và khẽ nở một nụ cười.
“Ý anh là gì?”
Hứa Yến Uyển vừa bước tới, liền trực tiếp chất vấn anh ta.
Hạ Liên Cảnh nhướng mày: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chỉ muốn giúp em thôi, tôi sẽ giúp em loại bỏ cô ta, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay anh hành động như thế nhưng đã hỏi qua ý tôi chưa” Hứa Yến Uyển tức giận hỏi anh ta.
“Còn nữa, hôm đó tôi cũng đâu nói gì với anh chứ. Anh ở đó nói nhảm cái gì vậy!”
Nghe thấy vậy, Hạ Liên Cảnh đứng dậy tiến đến gần chỗ Hứa Yến Uyển, nheo mắt lại: “Sao, em muốn rút lui sao, hay là em đã mềm… lòng rồi?”
Hứa Yến Uyển không nói gì, đứng im ở đó với đôi môi đang mím chặt lại.
Cô ta chưa kịp phản ứng gì, Hạ Liên Cảnh đã bước sát tới, trực tiếp ôm eo cô ta,rồi cúi người tiến lại gần cô ta.
“Cô Yến Uyển đây sợ rằng người khác sẽ coi thường mình sau khi biết đã làm ra chuyện này sao? Hay là em cho rằng bản thân cao thượng thuần khiết, khinh thường không thể tự tay làm ra loại chuyện này!
“Anh nói thế là có ý gì vậy?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hạ Liên Cảnh nở một nụ cười đầy vẻ xấu xa: “Em không muốn nhà họ Hứa phải xấu mặt, cho nên khinh thường không muốn dùng loại thủ đoạn này, nhưng em đã quên rồi sao? Anh nói là anh sẽ thay em loại bỏ cô ta, là anh thay em liều mạng, nếu như sự việc một khi bị bại lộ, toàn bộ đều là do anh làm, không có liên quan gì tới em cả, vậy thì em còn sợ cái gì chứ?”
Vừa nói, Hạ Liên Cảnh vừa đưa tay chỉnh lại sợi tóc trên trán Hứa Yến Uyển, Hứa Yến Uyển theo bản năng né tránh sự đụng chạm của anh ta, nghiến răng nói: “Anh đừng tùy tiện chạm vào tôi như thế”
Nói xong liền lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với Hạ Liên Cảnh.
“Nói thẳng ra, nếu chuyện bị bại lộ thì tôi cũng không chạy thoát được, anh cho rằng đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu anh, thì sẽ không có người hoài nghi tôi sao? Anh quá ngây thơ rồi, tôi và anh có quan hệ quen biết như thế, người bình thường vừa nhìn liền biết ngay anh là vì tôi mà làm ra loại chuyện đó, nếu điểm khởi đầu là vì tôi, cho dù anh có ôm toàn bộ sự việc lên người thì có ích lợi gì chứ?”
“Ồ?” Hạ Liên Cảnh nhíu mày: “Cô Yến Uyển đây nói ra những lời này, thì anh có thể hiểu được, là em không muốn anh gánh tất cả tội lỗi đó trên lưng sao? Là em đang đau lòng vì anh à?”
Đau lòng vì anh ta!
Hứa Yến Uyển cười lạnh nhạt: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy!”
Làm thế nào cô ta có thể thích loại ăn chơi trác táng như anh ta được chứ? Thay đổi người yêu giống như thay quần áo, đối với phụ nữ một chút tôn trọng cũng không có, cô ta cho dù là chỉ có một mình thì cũng sẽ không bao giờ ở cùng loại người này.
“Vậy là, Yến Uyển của chúng ta tâm hồn thiện lương, cho nên không muốn làm thương tổn tới người khác sao?”
Hứa Yến Uyển quay đầu: “Tôi không phải người thiện lương, bây giờ tôi không có làm gì cả, anh không cần phải tâng bốc tôi như thế. Tôi không muốn làm những việc này, chỉ vì cô ấy đang mang thai, và cô ấy đang mang thai đứa con của Hàn Thanh, tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn làm tổn thương Hàn Thanh”
“Cho nên, chỉ cần cô ta còn mang thai, thì em sẽ không ra tay với cô ta sao? Vậy nếu cô ta không mang thai, thì em sẽ làm gì với cô ta?”
Hứa Yến Uyển không nói gì.
Hạ Liên Cảnh tiến về phía trước vài bước chân: “Vậy tại sao lúc trước em không ra tay đi?”
Nghe vậy, Hứa Yến Uyển như nghẹn họng lại.
“Lúc trước có nhiều cơ hội tốt như vậy, khi cô ta còn tin tưởng em, đối với em không có bất kỳ hoài nghi nào, lúc ấy em nên xuống tay, khiến thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn sẽ không có người đổ hoài nghi lên đầu em”
Lúc Hạ Liên Cảnh nói những lời này, trên môi vẫn còn nở một nụ cười, tựa như đang nói một điêu gì đó rất đơn giản, không phải là chuyện gì hại người, Hứa Yến Uyển quả thực khó tin, sau khi hít sâu một hơi, bỏ lại một câu: “Đồ thần kinh, tôi không thèm nói với anh nữa”
Nói xong, cô ta liền xoay người rời đi.
Hạ Liên Cảnh lại bước nhanh tới gần cô ta hơn, bước mấy bước đã đến ngay cạnh cô ta: “Hôn lễ của bọn họ rất gần kề rồi, nếu em muốn đợi cô ta sinh con rồi hành động, chỉ sợ chỉ có thể chờ cô ta kết hôn, mà nếu một khi bọn họ kết hôn thành công, đến lúc đó em có nghĩ những điều đó còn có ý nghĩa gì với em nữa không hả?”
Lời nói của anh ta mang đầy tính công kích, không ngừng phá bỏ ý chí của Hứa Yến Uyển, cô ta khẽ cắn môi dưới của mình, giả vờ như không nghe thấy anh ta nói chuyện, bước chân lướt đi nhanh như gió.
Buổi tối đến.
Lúc Hàn Thanh trở về, phát hiện trong phòng tối đen, một ánh đèn cũng không có.
Anh cảm giác có chút lạ, đặt chìa khóa lên kệ gỗ bên cạnh rồi nhấn công tắc đèn ở trên tường.
Người con gái đó ở đâu rồi!
Hôm nay cả ngày cũng không gửi chút tin nhắn nào cho anh ấy, bây giờ về nhà vẫn tối đen như này, chẳng lẽ vẫn còn ở trong cửa hàng sao!
Vừa nghĩ, Hàn Thanh vừa đi lên lầu.
Bởi vì suy đoán Tiểu Nhan có thể vẫn còn bận rộn trong cửa hàng, cho nên Hàn Thanh lôi điện thoại di động ra gọi điện thoại. Sau khi điện thoại được kết nối, Hàn Thanh cũng vừa lúc đẩy cửa phòng ra, sau đó có tiếng chuông điện thoại từ trong chăn bông vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên bật dậy từ trên giường, như thể bị giật mình kinh hãi.
HỆ MU Tiểu Nhan trốn vào trong tấm chăn bông, về sau buồn ngủ quá liền ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc ngủ đó, liền mơ thấy mình bị nhốt trong nhà vệ sinh, cửa thế nào cũng không mởra được, trong chốc lát thì thấy Hứa Yến Uyển cầm dao lao về phía cô, sau đó tay giơ dao lên rồi hạ xuống, máu tươi văng tung tóe.
Sau đó Hứa Yến Uyển đứng đó, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Cô dám cướp người đàn ông của tôi, thì tôi sẽ không để cho cô được chết toàn thây đâu”
“A..a..!”
Tiểu Nhan trong mộng sợ tới mức hét đến chói cả tai, nhưng không có năng lực phản kháng, trong giấc mộng đó cô ấy tựa như một con rối mặc cho người khác khống chế.
Hình ảnh phía sau rất đẫm máu, sau khi cô bị tiếng chuông điện thoại dọa cho bừng tỉnh, thì ngồi thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm vào áo khoác, ngay cả trán cũng đầy mồ hôi.
Nhưng đáng sợ hơn chính là, lúc này trong phòng vẫn đang tối đen, nhưng cửa lại tự nhiên bị đẩy ra, chuông điện thoại di động cũng vang lên cùng một lúc.
Tiểu Nhan lập tức chỉ còn lại một ý nghĩ, cảnh tượng trong mộng giống như sắp xảy ra đến nơi rồi vậy”