*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Nhiều năm như vậy, Uất Trì Kim đều cô đơn lẻ loi ăn cơm một mình.
Mặc dù có Vu Ba ăn cùng ông ấy, nhưng dù sao cũng là hai ông già, khi hai người bọn họ nói chuyện giết thời gian, trong lòng rất chua xót.
Không phải Uất Trì Kim sinh ra đã cô độc như vậy, sau khi hưởng thụ qua cảm giác vợ con thành đàn thì bây giờ chỉ còn một mình, nếu như không phải tâm trí của ông ấy vững chắc thì căn bản là ông ấy sẽ không thể kiên trì nhiều năm như vậy.
Bây giờ con gái nhỏ đã quay về rồi.
Mặc dù con gái lớn không còn, nhưng con của con bé lại tới, hơn nữa còn mang theo một nhà ba người, à không đúng, là một nhà bốn miệng.
Sau đó Hàn Mộc Tử lại dẫn Hàn Thanh theo.
Thêm ông ấy và Vu Ba nữa, tổng cộng là tám người.
Thật là náo nhiệt.
Trong mắt, trong lòng và trên mặt Uất Trì Kim đều nở nụ cười, hơn nữa Đậu Nhỏ còn ngồi bên cạnh ông ấy, càng làm cho Uất Trì Kim thêm vui vẻ, mấy ngày nay Đậu Nhỏ đã giúp Hàn Mộc Tử tăng không ít yêu thích trước mặt Uất Trì Kim.
Trước đây, sự yêu thích của Uất Trì Kim đối với Hàn Mộc Tử chỉ có một chút xíu, cũng bởi vì ông ấy kiêu ngạo cho nên không có mấy.
Thế nhưng sau khi được Đậu Nhỏ tẩy não, nếu như độ thiện cảm là một trăm, thì có thể nói độ ưu ái hiện tại của Uất Trì Kim đối với nàng dâu này đã từ mức bảy mươi phần trăm đổ lên.
Chỉ là tính tình ông ấy vẫn tương đối kiêu ngạo, cho nên bây giờ không thể kéo mặt xuống biểu thị hài lòng đối với đứa cháu dâu này.
Nhưng mà ông ấy cũng chào hỏi với Hàn Thanh, cùng nói chuyện vài câu.
Dù sao cũng là người phụ trách của cả một tập đoàn, có chuyện trò chuyện.
Mà rất anh, ấn tượng của Uất Trì Kim đối với Hàn Thanh tăng lên rất nhanh, cảm thấy đối phương là một người ổn thỏa chu đáo.
Suốt bữa ăn, Đậu Nhỏ giúp Hàn Mộc Tử nói không ít lời êm tai.
Đoan Mộc Trạch thì chỉ bận ăn không thèm quan tâm gì, bà nhìn cả một bàn ăn này, suy nghĩ trôi về khoảng thời gian rất lâu trước đây.
Lúc trước khi bà ấy còn nhỏ, người thương bà ấy nhất chính là chị gái.
Mẹ của bọn họ sau khi sinh bọn họ xong thì cơ thể xuất hiện vấn đề, nằm ở trên giường bệnh điều trị mấy năm, cho dù có dùng thuốc đắt đỏ như thế nào thì cũng không giữ được người lại.
Sau khi mẹ mất, người đối với Tổng An tốt nhất chính là Tống Tâm.
Chị cả như mẹ chăm sóc bà ấy, bởi vì năm đó Uất Trì Kim rất khó chịu trước cái chết của mẹ của bọn họ, tinh thần không tốt lắm, lại sau một đợt lao lực quá độ cho nên công ty có rất nhiều chuyện phải gác lại.
Cho nên khi mẹ qua đầu, Uất Trì Kim lo xong đám ma cho vợ xong thì bắt đầu xử lý rất nhiều chuyện trong công ty, tự nhiên là không có thời gian để ý đến hai cô con gái.
Ban đầu hai chị em còn có thể hiểu cho ba mình, nhưng thời gian dần dần qua, tình cảm đối với người ba này cũng dần dần phai nhạt đi.
Đối với con cái mà nói, quan trọng nhất là có ba mẹ bầu bạn.
Mà không phải mỗi ngày nhận được câu nói, ba của bọn họ có việc cần phải đi xã giao, bảo bọn họ không cần phải chờ.
Ngay từ đầu là ít gặp, về sau cơ hồ là không gặp được.
Công việc của Uất Trì Kim càng ngày càng bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian ở bên con cái, nhưng ông ấy cũng không tiếp tục đi tìm mùa xuân mới.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống An không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Ưu điểm duy nhất của ông ba này là si tình, mẹ ra đi trước, lúc ấy giá trị con người của ông ấy cũng phải đáng giá gần trên trời, có không ít phụ nữ nghĩ cách muốn tiếp cận ông ấy, nhưng Uất Trì Kim căn bản không thèm nhìn lấy một cái,
Ông ấy vì vợ mình ở không cả đời, không tiếp tục cưới thêm một ai, cũng không mập mờ với bất cứ người phụ nữ nào.
Chỉ tiếc, ông ấy quá độc đoán.
Năm đó ông ta sống chết bắt chị gái kết hôn với con trai của bạn thương trường của ông ta, khiến cho bà ấy và chị gái phải bỏ nhà trốn đi.
Tống An nghĩ, nếu như năm đó ông ta không ép mình và chị gái kết hôn, có phải là bây giờ chị gái đã không chết....
“Bà ơi....."
Trong lúc Tổng An đang chìm vào trong suy nghĩ, một gióng nói trẻ con non nớt vang lên kéo bà ấy về với thực tại, Tống An vừa ngước mắt lên đã chạm mắt với lại một đôi mắt vô tội: “Bà ơi, tại sao bà lại khóc?”
Khóc?
Đám người không khỏi nhìn về phía Tống An.
Tổng An cũng sững sờ, vô ý thức đưa tay sờ mặt mình, sau đó cảm thấy bàn tay ươn ướt.
Bà ấy.... Thế mà lại khóc trong lúc vô tình?
Đây là điều mà ngay cả Tống An cũng không ngờ tới, chẳng qua là suy nghĩ của bà đi xa, sau đó tự đắm chìm vào trong đó, sau đó hồi ức như thUất Triều dâng lên không thể ngăn cả, không ngờ rằng... Bà ấy lại khóc?
Cái này cũng... Quá mức thất thổ rồi. Dù sao chỗ này cũng có nhiều người như vậy, mà đều là hậu bối của bà ấy.
Nghĩ tới đây, Tống An lập tức đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chắc là cay quá, tôi đi xử lý một chút.”
Nói xong, bà ấy lập tức xoay người đi về phía toilet.
Bữa cơm này trở nên kỳ lại vì Tống An rơi nước mắt ngay khúc nhạc dạo, mặc dù trên mặt Tống An vẫn nở nụ cười, thế nhưng sau khi bà ấy đi xong thì mọi người không hào hứng nữa.
Thậm chí Hàn Mộc Tử còn có chút lo lắng, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định buông đũa xuống đứng dậy: “Tôi đi xem một chút.”
Không có ai ngăn cản cô ấy cả, Dạ Mạc Thâm thấp giọng: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
“Được.”
Hàn Mộc Tử đứng dậy đi về phía Tống An rời đi, nhà họ Uất Trì rất lớn, cho nên cuối cùng Hàn Mộc Tử vẫn phải nhờ người hầu dẫn đường mới tới được toilet.
Cô không biết, sau khi cô rời đi xong, Dạ Mạc Thâm ngồi đối diện Uất Trì Kim. Thản nhiên mở miệng.
“Ông ngoại, cháu có một chuyện muốn nói với ông."
Sau khi Hàn Mộc Tử đến toilet xong thì nói cảm ơn với người giúp việc, người hầu kinh sợ nói không cần sau đó rời đi.
Sau đó, Hàn Mộc Tử tiến vào toilet, vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ phải tìm một phen, ai ngờ vừa vào đã nhìn thấy Tống An đang ngẩn người ở bồn rửa tay, trên