Cô nhóc này…….
Bàn tay to của Hàn Thanh phủ lên đầu cô ấy, hơi híp mắt lại. “Bây giờ biết sợ rồi?”
Tiểu Nhan đuối lý cắn môi, tối hôm qua lúc cô chí khí ngút trời vốn không hề nghĩ đến vấn đề càng nghiêm trọng này, lúc đó một lòng chỉ muốn ngủ với nam thần, ai mà biết được phía sau sẽ còn nhiều chuyện như vậy chứ, hu hu hu……
Sớm biết như vậy…….
Không đúng, cho dù là sớm biết như vậy, có lẽ tối hôm qua cô vẫn sẽ làm ra chuyện giống như vậy.
Cô thích Hàn Thanh như thế, nếu như có thể mang thai con của anh, đối với cô mà nói chỉ có thể là việc may mắn, mà không phải đau khổ, cho nên cô đang bối rối cái gì.
Chẳng qua là cô sợ Hàn Thanh có áp lực, dù sao tối qua anh nhẫn nhịn vất vả như vậy, giờ phút quan trọng còn hỏi cô có hối hận hay không, cho nên Tiểu Nhan không muốn tạo thêm áp lực cho anh nữa. Nghĩđến đây, Tiểu Nhan giơ hai tay lên đảm bảo: “Bây giờ chúng ta rời khỏi đảo đi, sau khi rời khỏi đảo em sẽ lập tức đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống, đảm bảo sẽ không mang thai, nếu nhu em thật sự không cẩn thận mang thai, vậy chắc chắn em sẽ không tạo thành áp lực cho anh đầu, em…… a.” Cô còn chưa nói hết, Hàn Thanh liền cau mày búng một cái vào trán của cô. “Lại nghĩ lung tung gì đấy? Cái gì mà sẽ không tạo thành áp lực cho anh, từ đầu đến cuối chuyện này, em còn lo cho anh sao?”
Tiểu Nhan ngư ngơ nhìn anh.
Hàn Thanh ôm cô vào lòng, ngón tay cái xoa nhẹ tại cô, mềm giọng nói: “Đừng sợ, thuận theo tự nhiên đi, có anh ở đây mà.” Tiểu Nhan không rõ ý của anh, nhưng có thể hiểu được rằng anh bảo cô không cần lo lắng sốt ruột, chỉ có thể dè dặt hỏi: “Vậy….. chúng ta còn rời khỏi đảo không?”
“Đến cũng đến rồi, chơi cho đủ rồi hằng đi, hửm?”
Anh khẽ xoa nắn tại cô: “Hay là em muốn rời đi?”
Tiểu Nhan nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, mấy phút sau mới khẽ lắc đầu.
Cô không muốn rời khỏi.
Cô thích Hàn Thanh, cô muốn sinh con cho anh.
Nếu như anh đồng ý……… “Không muốn, vậy thì ở lại.”
“Um……”Chuyện này cứ như vậy mà gác lại, Tiểu Nhan cảm thấy trong lòng ngọt ngào muốn chết, lúc ăn cơm cũng cảm thấy thức ăn đặc biệt ngon miệng. Hai ngày sau từ đảo nhỏ đi ra, Tiểu Nhan mới biết hôm đó Hàn Thanh rời đi là vì đi xử lí chuyện của Lâm Thẩm Nhi, hôm đó Lâm Thấm Nhi trực tiếp bị đưa ra khỏi đảo, hơn nữa những chuyện mà cô ta làm đêm trước đó đều bị báo cảnh sát, sau khi đưa người đến Cục Cảnh sát, mới biết được Lâm Thấm Nhi không phải lần đầu phạm tội, cô ta là một người đã từng phạm tôi nhiều lần.
Bởi vì không vừa ý với chồng của mình, nhưng lại không dám ly hôn với chồng, cho nên chỉ có thể không ngừng dụ dỗ những người đàn ông đã có vợ, hi vọng có một người đàn ông có thể cứu cô ta giống như Tề Thiên Đại Thánh cưỡi mây bảy màu cứu Tử Hà vậy.
Thế nhưng vẫn luôn không tìm được.
Dù sao thì có ai sẽ vì một người đàn bà đã có chồng mà liều mạng chứ? Còn nữa, dựa vào cơ thể để trao đổi thì làm sao là người đàn ông tốt được chứ? Bọn ham muốn thể xác mà thôi.
Vốn dĩ chồng của cô ta chỉ là thỉnh thoảng đánh mắng, cô ta lại không dám ly hôn, đủ loại dụ dỗ quyến rũ. Sau khi người chồng phát hiện ra chuyện này, chồng của cô ta càng xem cô ta như đồ rác rưởi, tùy ý đánh mắng, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói, chỉ cần không vừa lòng là đánh một bạt tai.
Tiểu Nhan đã từng tận mắt nhìn thấy những vếtthương trên người của cô ta khi đó, quả thực là nhìn mà đau lòng.
Nhưng mà… Tiểu Nhan cảm thán một câu: “Thật ra ngay từ đầu cô ấy đã đi sai đường rồi, đối mặt với người đàn ông dùng bạo lực như thế này, cô ấy nên nhờ sự giúp đỡ từ phía cảnh sát luật sư, dùng con đường pháp luật để thay bản thân mình đấu tranh, mà không phải là gửi gắm sự hy vọng trên người bọn đàn ông chỉ ham muốn vẻ đẹp thể xác. Thử nghĩ xem một người đàn ông dan díu không rõ ràng với một người đàn bà đã có chồng, bản thân anh ta làm sao có thể là người tốt? Cô ấy còn có thể trông chờ vào cái gì?”
Cho nên nói người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, câu nói này đúng.
Phúc và họa luôn đi cùng nhau.
Nếu như ban đầu cô ta cương quyết ly hôn, cho dù phải chịu sự uy hiếp cũng phải cưỡng ép ly hôn.
Trên thế giới này người sợ chết rất nhiều, nhưng nếu sống đau khổ như thế, còn không bằng liều cá chết lưới rách với đối phương, còn có thể giành được một cơ hội sống sót.
Mà không phải giống như bây giờ vậy, càng lún càng sâu, cuối cùng bản thân mình vướng vào trong, còn người đàn ông kia…… lại không nhận được sự trừng phạt nào cả.
Nhưng mà chuyện này vẫn cứ như vậy chấm dứt, sau này cô ta lựa chọn như thế nào, Tiểu Nhan cũng không biết nữa.Đối với cô ấy mà nói, Lâm Thấm Nhi chính là một người qua đường bèo nước gặp gỡ.
Mặc dù sau đó cô ta làm không ít chuyện khiến người ta ghét, nhưng cô ta cũng coi như là gián tiếp thúc đẩy chuyện tốt giữa Hàn Thanh và Tiểu Nhan, cho nên Tiểu Nhan thế mà lại… không hề trách cô ta chút nào.
Nếu như không nhờ có Lâm Thẩm Nhi, tiến triển giữa cô và Hàn Thanh có thể sẽ không nhanh như vậy. Trên đường trở về, Tiểu Nhan vẫn còn đang nghĩ, Mộc Tử nói có chuyện muốn nói với mình, cuối cùng nhịn nhiều ngày như vậy, cô cứ thể không nói gì cả, chỉ nói một câu đợi cô về rồi mới nói.
Làm cho cả trái tim của Tiểu Nhan đều ngứa ngáy, tính tò mò đều bị kéo lên.
Cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, quan trọng đến như vậy sao? Phải đợi sau khi cô trở về rồi mới nói? Trong nước lúc này, điện thoại của Giang Tiểu Bạch sắp bị mẹ gọi đến mức nổ tung luôn rồi.
Cô nằm sấp trên bàn máy tính nhắm mắt giả vờ chết, hình như thế này thì không nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên vậy.
Từ khi cô nói mình có bạn trai, sau đó đưa Tiêu Túc về nhà, mẹ già mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, hỏi tình cảm giữa cô và bạn trai như thế nào, khi nào thì lại đến nhà làm khách.
Lúc ban đầu Giang Tiểu Bạch còn có kiên nhẫn đi ứng phó, sau đó số lần càng nhiều, cô cũng dần dầncảm thấy phiền, cho đến bây giờ hễ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, chỉ muốn giả vờ chết.
Cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào gọi là tự bê đá đập vào chân mình rồi.
Lúc đầu cô còn nghĩ, trước tiên giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt đã, sau đó tính sau.
Cô tưởng rằng sau khi mẹ biết mình có bạn trai rồi, có lẽ sẽ tạm ngưng ít nhất một tháng, cho dù không tới một tháng thì cũng một tuần đi? Ai biết được…… bà ấy sẽ gọi điện thoại oanh tạc mình mỗi ngày chứ? Giang Tiểu Bạch sắp điên lên rồi, bị mẹ oanh tạc một cái, bản thảo cô cũng viết không xong,
Chương mới cập nhật đều loạn hết cả lên, độc giả phàn nàn cô đủ thứ trong khu bình luận, hỏi thăm cô làm sao vậy, thậm chí có người còn bỏ phiếu cho cô, thân thiết hỏi rằng có phải gần đây tâm trạng của cục cưng Tiểu Bạch không tốt không, quà tặng, phiếu gửi đi, hi vọng cô có thể vui vẻ hơn, sớm ngày khôi phục ý chí chiến đấu gì gì đó.
Giang Tiểu Bạch phát điện chết mất, ai có thể nghĩ ra rằng cô lại bị mẫu thân đại nhân bức ép chứ?? Ai!!! Phương Đường Đường từ phòng bếp đi ra, trên miệng còn cắn một lát bánh mì, trêu chọc cô. “Tiểu Bạch, bùa thúc giục lại đến rồi kìa mau nghe máy đi nào.” Giang Tiểu Bạch không nói gì.
Phương Đường Đường cười hi hi ngồi cạnh cô, giống như một người mẹ già võ võ vai cô: “Trốn tránh không phải là cách giải quyết sự việc.”
“Ai muốn nghe thì nghe, mình mới không nghe đâu, mình chỉ muốn được thanh tịnh….. Phương Đường Đường, cậu nói nếu như mình nghĩ không thông mà đi tu, có phải mẹ mình sẽ không ép mình nữa không?”
“Hả?”
Phương Đường Đường giật mình: “Đi tu? Cậu định làm ni cô, không phải chứ?? Thất tình lục dục của cậu còn chưa dứt, làm sao đi tu? Cậu đành lòng buông bỏ đám độc giả gào khóc đòi ăn của cậu sao, còn rất nhiều đồ ăn ngon và phong cảnh đẹp trên thể gian này nữa?? Còn tiền của cậu kiếm được…..”
“Ài” Đầu của Giang Tiểu Bạch đập xuống bàn, cắn răng: “Nếu nói như vậy, mình cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm được nữa”