CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Suy cho cùng thì khi Dạ Lẫm Hàn ở siêu thị đã nhìn thấy Đậu Nho.

Với sự thông minh tài trí của Dạ Lẫm Hàn, làm sao có thể không đoán ra được? Thậm chí đã điều tra riêng tư về cô.

Vì vậy anh ta không thể không biết chuyện này.

“Ồ?”

Dạ Mạc Thâm nhướng mày, trên khuôn mặt vốn đang nghiêm nghị đột nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười này không chạm tới đáy mắt, ngược lại mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh đến thấu xương.

Nụ cười này khiến cho Hàn Mộc Tử cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng cô hoảng loạn, không quan tâm bất cứ thứ gì, cô trực tiếp nằm lấy tay áo của Dạ Mạc Thâm.

“Nhưng mọi chuyện tuyệt đối không phải như những gì anh nghĩ, anh ấy biết chuyện này cũng không phải bản thân em nói cho anh ấy, là anh ấy.

“Cho dù là bất cứ lý do gì thì chung quy lại anh ta đã biết điều đó trước anh. Mà em… vẫn luôn ở bên cạnh anh, hy vọng người ba ruột là anh sẽ không biết chuyện này, đây chính là quá trình của mọi chuyện có đúng không?”

“Em..” Hàn Mặc Tử bị lời nói của anh chặn lại và không thể phản bác.

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, ánh mặt sac bén và hơi thở ở trên người cũng trở nên lạnh lùng.

“Là như vậy có đúng không?”

Mí mắt Hàn Mặc Tử buông xuống: “Lúc đầu thì đúng là như vậy nhưng bây giờ thì khác, em..

“Đủ rồi.

Dạ Mạc Thâm đột nhiên ngắt lời cô nói, anh cũng không có gì là tức giận, giọng nói của anh nghe cũng rất bình tĩnh, nhưng càng như vậy thì Hàn Mộc Tử lại càng cảm thấy kinh hãi. Ngôn Tình Ngược

“Anh bây giờ đã thất vọng về em, muốn cãi nhau với em đúng Dạ Mạc Thâm không trả lời.

“Muốn cắt đứt với em?”

Hàn Mộc Tử lại hỏi, Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, nét mặt của cô phản chiếu sâu trong đáy mắt của anh: “Anh còn chưa nghĩ Lời nói này nói ra làm cho trong lòng Hàn Mộc Tử trầm xuống một chút, môi của đột nhiên có chút tái nhợt: gì gọi là vẫn chưa nghĩ kỹ?”

Nói đúng là, thật sự là anh đã từng nghĩ như vậy? Hàn Mộc Tử nằm chặt tay áo khoác của anh, cổ tay áo đã được cô ủi lúc trước, bây giờ đã có nhiều nếp gấp: “Vậy ý của anh bây giờ là gì? Anh vẫn chưa nghĩ kỹ là chứng minh vừa rồi anh thật sự nghĩ như vậy sao? Tại sao? Bởi vì thắng bé là con trai của anh sao? Vì vậy ngược lại khiến anh không vui?”

Dạ Mạc Thâm đứng ở đó giống như đã chết, anh không nhúc nhích chút nào.

Hàn Mộc Tử nhìn anh, sức lực trong tay càng nằm chặt: nói đi, có phải là anh đã nghĩ tới không? Muốn đoạn tuyệt với em? Chia tay?

Chữ chia tay này nói ra, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm chuyển động, anh nhìn nét mặt xinh đẹp ở trước mắt, đôi mắt trong veo kia rõ ràng là đây lo lắng, giống như có một mũi kim đâm vào ngực Dạ Mạc Thâm. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay.

Ngay cả khi anh biết chuyện cô đã lừa dối anh thì anh cũng chưa từng nghĩ như vậy, người phụ nữ ở trước từng là người anh cầu mà không được, là người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm của anh suốt năm năm.

Không dễ dàng gì mới có được cô, làm sao anh có thể chia Chỉ là bây giờ… lòng anh rối bời. tay?

Dạ Mạc Thâm cúi đầu và chậm rãi đẩy đôi tay nhỏ bé đang nằm cổ tay áo của mình từ từ đẩy ra.

Ngay từ khi bắt đầu Hàn Mộc Tử đã không vui, ánh mắt trừng lớn cổ chấp nhìn anh, nằm chắc cổ tay áo anh không buông, Dạ Mạc Thâm nhưởng mi liếc nhìn cô một cái thì nhìn thấy nước mắt ở trong mắt của cô.

Anh cảm thấy có chút đau lòng, nhưng lúc này cảm giác tức giận vì bị lừa gạt đã lớn hơn đau lòng, cuối cùng anh thở dài nói: “Buông tay ra.”

“Em không buông. Trong mắt của Hàn Mộc Tử toàn là nước mất, “Nếu như em buông tay rồi thì có phải là anh sẽ không đến tìm em nữa không?”

Cô hỏi một cách thận trọng, Dạ Mạc Thâm nhìn cô, đột nhiên cười nói: “Cũng có một ngày em sợ mất anh sao?”

Hàn Mộc Tử trợn tròn hai mắt, nước mắt ngập trong hốc mắt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rơi xuống.

Đôi mắt của cô vốn ngày thường đã rất đẹp, lúc này trong hốc mắt đã đẫm lệ, giống như một mảng xanh lam rộng lớn bị sương mù bao phủ, tựa như ảo mộng. Cô lắc đầu: “Anh đừng tức giận có được không? Mọi chuyện… thật sự không phải giống như anh nghĩ. khó khăn lầm hai người mới trải qua những cực khổ và đạt được ngọt ngào, lẽ nào là vì chuyện này mà hai người lại phải chia tay sao?

Mặc dù từ trước cho tới nay đều là Dạ Mạc Thâm phục tùng làm theo, biểu hiện ra là cô đã thắng còn anh thua.

Nhưng chỉ có bản thân Hàn Mộc Tử mới biết, trong chuyện tình cảm… vốn dĩ không có thông thua.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm luôn là người chủ động nhưng trái tim của cô cũng luôn chậm rãi tiến gần về phía Dạ Mạc Thâm, điều này bản thân Hàn Mộc Tử cũng biết.

Hơn nữa trong những năm qua, cô vẫn chưa bao giờ ngừng yêu Dạ Mạc Thâm Nhưng cuối cùng, Dạ Mạc Thâm vẫn rút tay áo của mình ra khỏi tay của Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng, anh đã lùi lại mấy bước.

“Để anh suy nghĩ đi.”

Dạ Mạc Thâm nhìn vào mắt cô và nói từng từ từng chữ một: “Bây giờ anh chưa nghĩ kỹ.

Khóe môi Hàn Mộc Tử mấp máy: “Đợi anh nghĩ kỹ rồi… có phải là sẽ chia tay em không?”

Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày.

“Anh chưa bao giờ nói như vậy.”

“Nhưng anh đang làm như vậy, Đậu Nhỏ là con trai của anh, không phải sao? Em đã nghĩ rằng… cho dù anh có tức giận, nhưng ít nhất cũng sẽ ít hơn là hạnh phúc, nhưng em không ngo…” Cơn tức giận của anh lại lớn như vậy, lớn đến mức bao trùm tất cả.

Là cô đã tính toán sai sao? “Để anh suy nghĩ.

Dạ Mạc Thâm lại nói một câu như vậy, Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân giống như mất hết sức lực, cô nhâm mắt, cơ thể dựa vào tường một cách yếu ớt: “Được, nếu anh muốn suy nghĩ, vậy thì em để cho anh suy nghĩ.

Xung quanh dân dẫn không có một tiếng động, không không biết là qua bao lâu, Hàn Mộc Tử lại mở mắt ra, trước mặt cô hoàn toàn trống không, bóng dáng Dạ Mạc Thâm đã biến mất từ lâu. Mặc dù sớm đã biết kết quả như vậy nhưng nhìn thấy anh không còn đứng trước mặt của mình, Hàn Mặc Tử thật sự rất thất vọng, hai chân cô mềm nhũn. Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân mình có chút không thể đứng vững, sau đó cơ thể cô dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống.

Sàn nhà lạnh giá trong nháy mắt lại có vẻ có chứt lạnh đến thấu xương khiến cho cô không thể ngồi yên, có lẽ là do tâm trạng của cô, Hàn Mộc Tử nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó liền đứng dậy đi xuống tầng.

Ở dưới tầng cũng trống không, trên mặt bàn chỉ còn lại một đĩa hoa quả.

Hàn Mộc Tử đứng sững lại một lúc rồi mới phản ứng đột ngột.

Đậu Nhỏ Đậu Nhỏ đâu?

Hàn Mộc Tử không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp leo lên tầng tìm Đậu Nhỏ, kết quả tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng của Đậu Nhỏ, âm thanh phát ra khiến cho Tiểu Nhan bị thu hút.

“Cậu làm sao vậy?”

Nhìn thấy Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử vội vàng chạy lên.

“Cậu có nhìn thấy Đậu Nhỏ không? Thắng bẻ có ở chỗ của cậu không?”

“Ỷ gì vậy?”

Tiểu Nhan có chút mơ hồ nhìn cô: “Đậu Nhỏ không phải vẫn luôn ở dưới tầng sao? Cậu làm sao.

Nói được một nửa thì cô ấy đột nhiên mở to hai mắt nhìn Hàn Mộc Tử đầy hoài nghi.

“Sẽ không thể là Cô ấy không dám nói những lời còn lại, đành phải đưa tay che miệng của mình, sau đó nhìn Hàn Mộc Tử ở trước mặt.

Một lúc sau, cô ấy chậm rãi bỏ tay xuống.

“Mộc Tử, Đậu Nhỏ, thắng bé…

Hàn Mộc Tử đứng ở đó cười gượng.

“Có lẽ đã bị ba thắng bé dân đi rồi.”

“Vậy thì phải làm như thế nào? Chúng ta phải đi đưa thắng bé quay lại có đúng không? Hay là, bây giờ tới gọi điện thoại cho anh trai cậu?”

Nói xong, Tiểu Nhan ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, tay vừa ấn vào phía kẹp danh thiếp thì bị Hàn Mộc Tử ngăn lại.

“Đừng gọi.” Bản thân anh ấy cũng rất tức giận, nếu như lúc này còn gọi điện thoại cho Hàn Thanh thì Dạ Mạc Thâm… sẽ nhìn cô như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc