CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



Anh sẽ bảo vệ em an toàn "A!" Có người hét lên một tiếng, nhưng không phải là Hàn Mộc Tử, mà Lãnh Nguyệt Nguyệt đang lôi kéo cánh tay của Tiểu Nhan.

Mọi người đột nhiên đổ dồn ánh mắt về phía này, sắc mặt của Hàn Mộc Tử khẽ thay đổi, nhanh chóng chuyển hướng mặt về phía Dạ Mạc Thâm, nhỏ giọng nói: "Thả tôi xuống, anh đang làm gì vậy?"

Dạ Mạc Thâm nhíu mày nói: "Đi chân trần không thấy lạnh sao? Anh bế em đi ra ngoài." . ngôn tình hoàn

Hàn Mộc Tử lập tức nói: "Không cần anh bế tôi, tự tôi cũng có thể đi ra ngoài, mau thả tôi xuống!"

Tuy nhiên Dạ Mạc Thâm không cho cô cơ hội phản bác, vẫn bế cô bước ra ngoài, ngay cả những ánh mắt từ trên sân khấu cũng tập trung về đây. Sau khi Hàn Mộc Tử từ chối một lúc lâu, cuối cùng cũng đành phải nhận thua, quay mặt vào trong lòng ngực của Dạ Mạc Thâm, nhân tiện còn không quên lấy tay kéo áo của anh che lên mặt mình.

Nơi này nhiều phóng viên truyền thông như vậy, nếu bị chụp được sẽ rất phiền toái. Nhưng Dạ Mạc Thâm không sợ, cho nên chỉ cần cô che kín mặt mình thì mọi người sẽ chỉ biết rằng Dạ Mạc Thâm bế một người con gái, không hề liên quan gì đến cô.

Hành động của Hàn Mộc Tử cũng không khơi dậy sự chán ghét của Dạ Mạc Thâm, mà ngược lại khi thấy cô ỷ lại anh, chủ động tới gần anh như vậy còn làm anh cảm thấy sung sướng, môi mỏng khẽ nhếch lên rồi anh tiếp tục sải bước đi về phía trước.

Mà Lãnh Nguyệt Nguyệt và Tiểu Nhan sửng sốt ước chừng năm giây mới nhận ra Dạ Mạc Thâm đang đi ra ngoài, vì vậy bọn họ cũng nhanh chóng đứng dậy tiến đến đi theo sau lưng anh cùng ra ngoài.

Một phóng viên truyền thông tại hiện trường phát hiện tình huống ở bên này. "Là ông trùm ngành thương nghiệp Dạ Mạc Thâm! Trời ơi, thật sự Da Mạc Thâm của tập đoàn nhà họ Dạ ở thành phố Sài Gòn!" "Dạ Mạc Thâm đang bế ai vậy? Mau chụp! Mau chụp!

Vô số ánh đèn lóe lên người bọn họ, Lãnh Nguyệt Nguyệt và Tiểu Nhan đi đẳng sau Dạ Mạc Thâm lập tức theo bản năng dùng tay che mặt, nhưng sau đó các cô nhanh chóng nhận ra rằng đảm phóng viên chỉ chăm chăm chụp hình Dạ Mạc Thâm bế Hàn Mộc Tử chứ không phải chụp ảnh các cô.

Vì thế Lãnh Nguyệt Nguyệt và Tiểu Nhan lại hạ tay xuống.

Cho dù Hàn Mộc Tử đã vùi đầu vào trong lòng Dạ Mạc Thâm cũng có thể cảm nhận được có bao nhiêu máy ảnh đang điên cuồng chụp ảnh hai người bọn họ. Cô cảm thấy tình hình hiện giờ thật khó xử, thân thể cũng dần trở nên căng cứng, trong lòng mắng đám phóng viên truyền thông này hóng hớt ghế thật đấy.

Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy sức hấp dẫn của Dạ Mạc Thâm lớn hơn những ngôi sao nổi tiếng và các trang sức đắt tiền trên sân khẩu? Sao không đi chụp mấy thứ đó mà cứ muốn chụp ảnh Dạ Mạc Thâm? "Xì"

Khi đang suy nghĩ, Hàn Mộc Tử cảm nhận được từ ngực của Dạ Mạc Thâm truyền đến tiếng cười nhỏ, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói của anh. "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em an toàn."

Hàn Mộc Tử: "..."

Ha ha!

Nếu anh không bế tôi thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả

Nhưng hiện giờ cô có thể nói cái gì đây? Đâm lao phải theo lao, hiện tại chỉ có thể chờ cho đến lúc đi ra ngoài.

Dường như Dạ Mạc Thâm cố ý muốn tra tấn cô, anh không mau đi nhanh lên chứ còn muốn bị đảm phóng viên truyền thông này vây quanh đến bao giờ nữa. "Anh làm gì vậy? Đi nhanh lên." Hàn Mộc

Tử cảm thấy mình sắp tắc thở khi bị một người đàn ông bế giữa đám phóng viên, hơn nữa hôm nay cô còn mặc váy, nếu lỡ để lộ tư thể không hay họ chắc cô đi đời mất.

Dạ Mạc Thâm nhìn đám phóng viên truyền thông ở phía trước, sau khi cảm nhận được người trong lòng mình đang cáu kỉnh, khí thế lạnh lùng trên người anh bỗng nhiên tăng vọt, ánh mắt của anh khi nhìn đám người kia cũng thay đổi. "Cút ngay."

Một đám người bị Dạ Mạc Thâm quát như vậy, bọn họ giật mình vì bất ngờ, sau đó nghiêng đầu nhìn nhau rồi tự giác lùi về phía sau mấy bước.

Từ trước tới giờ Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ cho giới truyền thông một chút mặt mũi nào, cũng không để ý các phóng viên truyền thông sẽ nói về anh như thế nào. Bọn họ nhận xét anh là người lạnh lùng hay hà khắc cũng được, vô tình hay nhẫn tâm cũng chẳng sao, đối với Dạ Mạc Thầm mà nói, bình luận của những người này đều không quan trọng.

Tuy nhiên chỉ có người nào không muốn sống mới đi viết những tin tức tiêu cực về Dạ Mạc Thâm.

Người đàn ông này không chỉ tàn nhẫn vô tình, hơn nữa còn không dễ trêu chọc, trừ khi người đó không muốn sống ở thành phố Sài Gòn nữa.

Cho nên mọi người đều tự giác tản ra, cũng không có ai dám đuổi theo.

Lãnh Nguyệt Nguyệt và Tiểu Nhan giống hai cái đuôi đi theo Dạ Mạc Thầm ra ngoài.

Sau khi tới hành lang, Hàn Mộc Tử vẫn không dám đi ra, buồn bực ở bên dưới áo khoác tây trang đến mức cảm thấy bản thân sắp tắc thở, giọng nói có phần buồn cười của Dạ Mạc Thâm truyền đến từ đỉnh đầu. "Không còn ai ở xung quanh, ngẩn đầu ra thông khí đi."

Hàn Mộc Tử khịt mũi một cái, cũng không để ý đến anh.

Cô sẽ không ngốc nghếch tin mấy lời nói xằng bậy của người đàn ông này, nhỡ đâu vừa mới lộ mặt ra ngoài đã bị đám phóng viên chụp được thì phải làm sao?

Một lúc sau, Hàn Mộc Tử cảm thấy chung quanh thật sự không có âm thanh gì mới dám từ từ thò đầu ra, sau đó nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện thật sự không có ai cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Tốt rồi, không có ai, anh thả tôi xuống dưới đi."

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn Dạ Mạc Thâm, nói. Dạ Mạc Thâm nhìn cô thật sâu: "Anh nói sẽ thả em xuống lúc nào?"

Hàn Mộc Tử: "2" "Giày cao gót của em bị gãy rồi, để anh đưa em đi mua đôi giày mới."

Hàn Mộc Tử: "... Không nhất thiết phải làm vậy chứ? Tôi có thể tự mình đi mua."

Trong vòng vài bước chân đã đến bãi đậu xe, Dạ Mạc Thâm bế Hàn Mộc Tử đi tới trước xe của mình, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt Nguyệt và Tiểu Nhan.

Từ nãy đến giờ Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt vẫn luôn nhắm mắt theo đuôi bám sát ở đằng sau Dạ Mạc Thâm, dù sao Hàn Mộc

Tử vẫn đang được bế ở trên tay anh, cho nên các cô cũng không tiện rời đi, lúc này bị Dạ Mạc Thâm nhìn như vậy, hai người đều cảm thấy phía sau lưng truyền đến cảm giác ớn lạnh. "Hai người các cô..." Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, mấp máy môi mỏng: "Đi về trước đi." "Nhưng..." Tiểu Nhan do dự liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử một cái, thấy cô đang giãy dụa ở trong lòng Dạ Mạc Thâm, đành phải kiên trì nói: "Anh Dạ, hay là anh thả Mộc Tử xuống chỗ này đi, lát nữa chúng tôi lên xe cũng không cần phải đi đứng nhiều, có thể đi thẳng về nhà luôn." "Hở?" Dạ Mạc Thâm nhíu mày.

Sự lạnh lẽo trên người anh khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm đi rất nhiều. Tiểu Nhan rụt cổ, nhưng nhìn dáng vẻ của Hàn Mộc Tử, chỉ có thể tiếp tục nói: "Mộc Tử cũng không nguyện ý đi cùng anh, đúng không? Huống hồ hiện tại đã khuya, nam chưa vợ gái chưa chồng ở bên nhau rất không ổn, hôm nay có nhiều phóng viên như vậy, nếu bị bọn họ chụp được sẽ rất phiền toái cho hai người."

Hàn Mộc Tử nhìn về phía Dạ Mạc Thâm, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Nghe rõ không? Mau thả tôi xuống."

Dạ Mạc Thâm có chút đăm chiêu nhìn chăm chăm khuôn mặt của cô hồi lâu, vừa muốn mở miệng lại nghe Hàn Mộc Tử nói: "Nếu anh không thả tôi xuống, tôi sẽ chặn số điện thoại của anh."

Dạ Mạc Thâm: "..." "Có thả xuống không?" Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt Hàn Mộc Tử uy hiếp anh.

Mà cũng không biết Dạ Mạc Thâm bị làm sao, hình như thật sự sợ cô chặn số điện thoại của anh, đành phải từ từ thả cô xuống dưới cái nhìn chăm chú của cô.

Khi lòng bàn chân đặt lên sàn nhà lạnh lẽo, Hàn Mộc Tử rùng mình một cái.

Đúng là rất lạnh. "Không được chặn số điện thoại của anh!" Anh lạnh lùng nói ra yêu cầu.

Giờ phút này Dạ Mạc Thâm thoạt nhìn giống như một tên lưu manh chơi trò vô lại, Hàn Mộc Tử lười không thèm để ý tới anh, xoay người bước đi.

Cổ tay bị giữ chặt, bước chân của Hàn Mộc Tử không thể tiến lên phía trước, cô cau mày quay đầu lại: "Buông ra!" "Em đã nghe rõ lời vừa rồi của anh chưa?"

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn chằm chằm cô.

Dáng vẻ của anh giống như nếu cô không đồng ý sẽ không để cô rời đi.

Hàn Mộc Tử cảm thấy chuyện này lặp đi lặp lại cũng mệt, thật sự không còn tính nhẫn nại giằng co với anh nữa. "Tôi biết rồi. Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo sẽ không chặn số điện thoại của anh, được chưa? Hiện giờ tôi có thể rời đi không?"

Lúc này Dạ Mạc Thâm mới buông tay: "Về nhà đi, trên đường chú ý an toàn."

Lời này suýt chút nữa làm Hàn Mộc Tử nghĩ người trước mặt là giả. Người lạnh lùng như anh mà cũng có thể nói ra lời tri kỷ như này?

Bình luận

Truyện đang đọc