*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Um."
Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, Hàn Thanh nhanh chóng ngậm lấy môi cô ấy.
Cô ấy mơ mơ màng màng không biết phương hướng. Cô ấy chỉ vô thức đưa tay lên nắm lấy cổ áo Hàn Thanh, cả người mềm nhũn dựa vào anh ấy mới có thể đứng vững.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hàn Thanh mới thả cô ấy ra.
Trong quá trình vừa rồi, bàn tay của anh ấy di chuyển từ cằm của cô ấy rồi đến một hai má và cuối cùng lại biến thành anh ấy cẩn thận hôn lên khuôn mặt của cô ấy.
Sau đó càng ngày càng sâu, một lúc sau, ngón tay cái của Hàn Thanh xoa dọc theo gò má mềm mại mà đi tới miệng của cô ấy rồi nhẹ nhàng chà xát trên môi cô ấy.
Hừ, sắc mặt của Tiểu Nhan đỏ bừng. Nụ hôn vừa rồi của hai người quá nóng bỏng rồi.
Ánh mắt cô cứ bay loạn xạ, một chút cũng khôngdám nhìn Hàn Thanh. “Bây giờ em đang đói bụng sao?”
Nghe này, Tiểu Nhan thản nhiên gật gật đầu: "Em đang đói bụng." "Vậy anh dẫn em đi ăn cơm." "Không, không..."Tiểu Nhan lắc đầu: "Em còn phải trở về cửa hàng, hôm khác rồi đi ăn được không?"
Thật ra là cô ấy muốn trở về tiếp tục gấp hạc giấy, món quà mà cô ấy đang chuẩn bị cho Hàn Thanh không thể chậm trễ, kéo dài đến lúc đó cô ấy sẽ không làm xong mất.
Hàn Thanh không ngờ cô gái nhỏ lại từ chối mình, có chút bất lực nhéo nhéo mũi cô ấy: "Đến thời gian ăn cơm mà em cũng không có sao?"
Tiểu Nhan cảm thấy có chút xấu hổ, đang suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Hàn Thanh lại bất đắc dĩ thở dài nói: "Vậy thì ngày khác đi ăn vậy, để anh đưa em về nhớ” "Không cần đầu, em có thể tự về được mà.”
Sau đó Tiểu Nhan lập tức rời khỏi vòng tay của anh ấy, chạy ra ngoài thật xa rồi mới phất phất tay: "Anh mau trở về làm việc đi, em tự về là được rồi."
Cô gái nhỏ đứng ở xa xa vẫy tay về phía mình, ánh mắt đầy sức sống khiến khỏe môi của Hàn Thanh bất giác hơi nhếch lên một chút.
Sau đó, anh ấy cũng giơ tay lên, vẫy tay chào cô gái nhỏ của mình."Chú ý an toàn đấy." "Em biết rồi."
Sau khi nhận được lời chào của anh ấy, lúc này Tiểu Nhan mới yên tâm bước vào thang máy.
Lúc xuống lầu, Tiểu Nhan vừa ra khỏi thang máy, lại đụng phải Hứa Yến Uyển đang thất thần.
Cô ta đang đứng trước thang máy với ánh mắt vô hồn, dường như không biết là phải đi đâu. Lúc Tiểu Nhan đi ra, cô ta thậm chí còn không nhìn thấy Tiểu Nhan.
Ngược lại Tiểu Nhan lại nhìn thấy cô ta, bởi vì tình bạn trong bệnh viện lúc trước, cho nên đã chủ động chào hỏi cô ta.
Nghe được giọng nói của cô ấy, Hứa Yến Uyển lấy lại tinh thần. Nhưng khi thấy Tiểu Nhan đang cười như hoa, cô ta lại có chút thất thần.
Nhưng thất thần chỉ là một khoảnh khắc nhỏ thôi. Rất nhanh đồng tử của cô ta chợt co rúm lại, không thể tin được nhìn Tiểu Nhan đang đứng ở trước mặt.
Bởi vì lúc này đôi môi của Tiểu Nhan đỏ mọng, ánh mắt mềm mại, cả người toát ra vẻ đẹp. Vừa rồi cô ta bừng tỉnh không biết là mình đã ngồi trên bao nhiêu chuyến thang máy. Lúc này, cô ta lại đang đi lên tầng...
Một cơn đau âm ỉ truyền đến trong tim, giống như là có hàng vạn mũi tên đâm vào.
Cứ như trong vòng có một giây, mặt của Hứa Yến Uyển giống như mất hết máu. Ngay cả bước đi của cô ta cũng có chút không vững, suýt nữa thì ngã về phíatrước. "Ui?"
Lúc Tiểu Nhan đi ra, lập tức thấy cô ta đang đứng ngẩn người, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Lúc này sắc mặt của cô chợt trắng bệch, thân thể nghiêng về phía trước, cô ấy theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô ta: "Cô không sao chứ? Sắc mặt của cô trông rất khó coi, có phải lại thấy không thoải mái chỗ nào hay không?"
Tiểu Nhan đỡ Hứa Yến Uyển ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh. Một lúc lâu sau, Hứa Yến mới điều chỉnh lại được. Cô ta nhìn Tiểu Nhan rồi cố gắng nặn ra một nụ cười còn trống tệ hơn là khóc. "Cảm ơn cô, cô lại giúp tôi thêm một lần nữa rồi."
Nghe vậy, Tiểu Nhan thấy có chút ngượng ngùng. Cô ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, mỗi lần gặp cô ta đều thuận tiện mà giúp đỡ cô ta. "Không sao đâu, cơ thể của cô đang yếu. Cô nên xin ở nhà để nghỉ ngơi vài ngày đi?" "Tôi không sao. Hứa Yến Uyển lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: "Chỉ là do bị thiếu máu một chút mà thôi, cũng không phải là vấn đề lớn."
Tiểu Nhan nhìn thời gian, phát hiện ra bản thân đã ngủ cả một buổi chiều. Thời gian của một buổi chiều đã bị cô ấy dùng để ngủ. Bây giờ chuyện quan trọng là cô ấy phải nhanh chóng về.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan lại không đành lòng bỏ cô ta ở lại một mình.Vì vậy, cô nói: "Bây giờ chắc cũng sắp đến giờ tan sở rồi? Hay để tôi đưa cô về nhà hoặc là
Hứa Yến Uyển lắc đầu và nhìn cô ấy nói: "Tôi nghĩ vừa rồi tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy khó chịu một chút thôi. Chắc là do tôi thấy đói bụng, thay vì đưa tôi về nhà, cô có thể đi ăn một bữa cùng tôi thì sẽ tốt hơn đấy." "A?" Tiểu Nhan khẽ nghiêng đầu.
Vì vậy, cô ấy sẽ không thể tránh khỏi bữa ăn ngày hôm nay sao? Vừa rồi thì có Hàn Thanh, bây giờ lại có Hứa Yến Uyển. “Lúc trước cô đã tới bệnh viện để mang cơm cho tôi, tôi rất muốn cảm ơn cô. Cô còn cứu tôi tới hai lần, cho nên mời cô ăn một bữa cơm, tôi cũng không biết là cô có muốn hay không? Hơn nữa, bây giờ ví của tôi lại đang cạn kiệt, vì vậy tôi chỉ có thể mời cô mấy món ăn bình thường của Trung Quốc, mấy bữa ăn sang trọng tôi lại không có đủ khả năng chi trả vào lúc này.
Đối phương đã nói đến như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy nếu mình từ chối, sẽ rất xấu hổ. Hơn nữa cô cũng không cảm thấy yên tâm khi để Hứa Yến Uyển một mình, cho nên cô ấy chỉ có thể đồng ý. "Được rồi, không sao đâu, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì, hoặc là tôi mời cô cũng được?" "Không, biết rằng tôi nên mời cô mới phải. Cô đã chăm sóc cho tôi rất nhiều mà."
Nhìn ánh mắt kiên quyết của đối phương, Tiểu Nhan cảm thấy mình không nên phản đối, vì vậy màcô ấy chỉ có thể gật đầu: "Vậy được rồi, tôi chỉ cần ăn một chút là được rồi."
Sau khi biết được thân thể của cô ta từ Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy điều kiện kinh tế hiện tại của cô ta hẳn là rất khó khăn, nhưng cho dù như vậy cô ta vẫn phải tự mình mời cô ấy ăn cơm.
Lòng tự trọng này cũng rất cao. Vì vậy Tiểu Nhan cũng chỉ muốn đi ở một quán ăn ven đường để giúp cô ta tiết kiệm tiền. Cô ấy cũng hy vọng cuộc sống của cô ta sẽ không bị quá căng thẳng.
Cho nên khi Tiểu Nhan nhắc tới việc muốn ăn thịt nướng ven đường, Hứa Yến Uyển trực tiếp ngây ngẩn cả người, sau đó cô nghiêng mắt nhìn cô gái cười rất vui vẻ trước mắt. "Cô là đang tiết kiệm tiền cho tôi à? Cứ yên tâm, ăn một bữa thì tôi vẫn có đủ tiền mà, không cần phải tiết kiệm thay cho tôi đâu.” "Nhưng.. "Nếu ngay cả việc này mà cô cũng từ chối, vậy thì bữa ăn này của tôi không hề có sự chân thành rồi." Cuối cùng, hai người cũng đến một nhà hàng. Khi Tiểu Nhan còn đang xem thực đơn, Hứa Yến Uyển nhẹ giọng nhắc nhở cô ấy: "Muốn ăn cái gì cô cứ nói đi, không cần phải suy nghĩ cho tôi đâu."
Tuy rằng đối phương đã nói như vậy, nhưng Tiểu Nhan cuối cùng vẫn là chọn hai món đơn giản, sau đó đưa thực đơn cho Hứa Yến Uyển. "Tôi đã gọi xong, còn cô thì sao?"
Hứa Yến Uyển nhận lấy thực đơn, cũng tùy tiện