Có lòng “Tôi mang giày, không sao đâu”
Hàn Mộc Tử sắc mặt nhàn nhạt đi tới, suy nghĩ một chút nói với Tiểu Nhan: “Các cô đừng vào, lấy giúp tôi một cái bao tay qua đây"
Tiểu Nhan vốn muốn đi vào nhưng nghe cô nói vậy, không thể làm gì khác hơn xoay người đi lấy bao tay.
Vì vậy tại hiện trường chỉ còn lại có Lãnh Nguyệt Nguyệt cùng Hàn Mộc Tử.
Lãnh Nguyệt Nguyệt rốt cuộc cũng nín khóc, cô ấy lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn Hàn Mộc Tử nói: “Cô muốn nhặt quần áo lên à? Nhưng.... Váy đều đã bị phá hư hết rồi, có nhặt lại cũng không có ích gì”
Hàn Mộc Tử liếc nhìn cô ấy một cái. “Ai nói là vô dụng?”
Nghe nói, Lãnh Nguyệt Nguyệt ngẩn ra: “Là có ý gì?” “Còn chưa tới lúc tuyệt vọng.” Hàn Mộc Tử sắc mặt lạnh lùng ngắm nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: “Trước hết cô hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi biết “Tôi.” Lãnh Nguyệt Nguyệt mấp máy môi một hồi: “Ngày hôm qua tôi mời bạn tôi đi uống rượu. Sau đó hứng chỉ lên tôi đến phòng trưng bày tác phẩm. Mặc dù chẳng ai ghé qua đây tham quan nhưng đối với tôi đây là chuyện rất vui mừng. Sau khi nhìn thoáng qua một chút về lễ phục thì tôi trở về. Lúc đó mọi thứ vẫn còn rất tốt. Sáng sớm nay tôi quay lại thì đã thành ra thế này. Tôi cảm thấy Tiểu Nhan nói rất đúng. Có thể là có người đột nhập vào trộm cướp mới đem chỗ này phá hư như thế” “Đột nhập trộm cướp?” Hàn Mặc Tử cười thấp giọng vài tiếng: "Cô nghĩ đột nhập trộm cướp thì dám gây ra động tĩnh lớn như vầy sao?"
Lãnh Nguyệt Nguyệt ngơ ngác: “Như vậy là ý gì?” “Nếu như là đột nhập thì có nghĩa là một tên trộm, muốn trộm lấy đồ có giá trị. Nhưng nếu là tên trộm thì chỉ cần trộm thôi là được, việc gì phải phá hủy chỗ này?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nháy mắt một cái: “có thể, là bởi vì trong công ty không có vật có giá trị, cho nên thẹn quá thành giận?” “Nếu như cô là một tên trộm đến công ty này tìm vật có giá trị thì nếu như tìm không ra, cô có đập đổ hết mọi thứ không?” “Sẽ không, tôi không đần đến thế. Mấy thứ này rơi xuống tạo thành tiếng động lớn sẽ khiến người khác nghi ngờ
Nói đến đây, Lãnh Nguyệt Nguyệt chợt giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì. “lẽ nào... không phải là có người đột nhập trộm đồ, mà là...?” Cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử cũng không giải thích nghi hoặc của cô, vừa may lúc này Tiểu Nhan đem găng tay chạy tới. Hàn Mộc Tử đeo vào và khom lưng trước lễ phục, đem những mảnh thủy tinh phủi nhẹ nhẹ đi, sau đó đem lễ phục từ đống lộn xộn này đem ra ngoài.
Đợi đến khi cô cầm bộ lễ phục đi ra ngoài, Tiểu Nhan cùng Lãnh Nguyệt Nguyệt muốn cầm thì Hàn Mộc Tử lại cau mày nói: “Đừng đụng vào, bên trong có khả năng còn sót những mảnh vụn thủy tinh. Coi chừng bị thương"
Vì vậy Tiểu Nhan cùng Lãnh Nguyệt Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lui sang một bên chờ đấy.
Tìm một chỗ sạch sẽ, Hàn Mộc Tử đặt bộ lỗ phục xuống, sau đó đưa tay mở ra. “Mộc Tử, chân cô bị thương kìa.” Tiểu Nhan nhìn cổ chân trắng nõn của cô có vài vết máu. Hàn Mộc Tử không cảm thấy đau nên cũng không có phản ứng gì: "Kệ đi, bên trong bộ lễ phục này rất có khả năng còn nhiều mảnh thủy tinh, tôi muốn lấy nó ra
Lãnh Nguyệt Nguyệt đang ngồi chồm hồm bên cạnh cô, gục đầu ủ rũ. “Nhưng mà tìm ra thì làm sao nữa? Chiếc váy này cũng đã bị hủy rồi, hơn nữa... Buổi họp báo kia của Lâm Tinh Hỏa cũng chỉ còn mấy ngày nữa là diễn ra rồi, chúng ta không có thời gian để làm cái mới.”
Tiểu Nhan cũng ngồi chồm hổm bên cạnh, nhìn lễ phục bị phá hư nghiêm trọng, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Mộc Tử, làm sao bây giờ? Lễ phục này bị hư quá nghiêm trọng, thời gian lại không còn nhiều nữa. Làm sao chúng ta có thể tu bổ kịp thời?"
Hàn Mộc Tử nhìn trước mặt bị phá hư lễ phục, tâm tình có chút buồn bực, nhưng cô vẫn bình tĩnh, trong chốc lát cô mới nói: “Trước hết đem thủy tinh lấy ra, những thứ khác nói sau.”
Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khác thường. Dù sao bộ lễ phục cũng đã bị biến thành dạng này rồi, Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt đều gấp gáp. Tiểu Nhan theo cô đã lâu nên cũng có phần tin tưởng. Nhưng Lãnh Nguyệt Nguyệt lại chỉ mới quen biết cô một thời gian, nhìn thấy dáng vẻ này trong lòng tức giận nói thẳng: “Tính sau? Tính là tính thế nào? Chiếc váy đều đã bị hủy như thế này rồi mà cô một chút lo lắng cũng không sao? Đây chính là váy áo công ty chúng ta cung cấp cho Lâm Tinh Hỏa trong buổi họp báo đấy. Lẽ nào cô có đối sách gì à?” “Không có." Hàn Mộc Tử ăn ngay nói thật.
Sự việc vừa mới xảy ra, đầu óc cô hiện giờ cũng rất hỗn loạn, làm sao có thể lập tức nghĩ ra được đối sách.
Thế nhưng chuyện trước mắt cũng cần phải khẩn cấp xử lý. “Vậy mà cô không một chút bối rối. Lãnh Nguyệt Nguyệt hít mũi một cái nói. “Bối rối có thể giải quyết vấn đề sao? Có thể đem các mảnh thủy tinh này lấy ra hết sao? Bớt nói nhảm đi, động tác nhanh lên một chút”
Tiểu Nhan cũng nhỏ giọng nói với Lãnh Nguyệt Nguyệt: "Mộc Tử sẽ không lừa cô đâu. Mặc dù tác phẩm này là của cô nhưng cô quên người phụ trách công ty là Mộc Tử à? Chuyện gì xảy ra cô ấy cũng là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Nghe Tiểu Nhan nói như vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng hiểu được, lúc này gật đầu nghiêm túc lựa mảnh nhỏ thủy tinh trong bộ lễ phục lấy ra.
Mọi chuyện xong xuôi, Hàn Mộc Tử lạnh lùng nói: "Mọi việc cứ như bình thường, như chưa hề có bất cứ vấn đề gì phát sinh “Cái gì?” Lãnh Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt, không thể tin tưởng được. Nhưng nhìn thấy thần sắc tỉnh táo của Hàn Mộc Tử lại cảm thấy chính mình nên tin tưởng cô. Không thể làm gì hơn ngoài gật đầu. Đưa tay lên lau nước mắt trên má: “Tôi biết rồi. Vừa rồi nhìn thấy tác phẩm của mình bị hủy, tôi hoảng sợ nên mới khóc”
Hàn Mộc Tử: ". Đã biết, đều trở về đi.”
Hàn Mộc Tử một mình cầm bộ lễ phục đến phòng làm việc của mình, sau đó ngồi ở ghế trên nhìn bộ váy đờ ra.
Phá hư bộ lễ phục thì phải là một người rất có tâm tư, bởi vì món lễ phục này là loại tơ lụa hảo hạng. Đụng đến loại đồ vật này lỡ chẳng may bị phát hiện thì chắc chắn không thể gánh nổi.
Cảm thấy có chút đau đầu, Hàn Mộc Tử bóp trán vài cái.
Đột nhiên điện thoại vang lên. Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua, hóa ra là
Lâm Tinh Hỏa gửi tin cho cô Lâm Tinh Hỏa: “Lễ phục của tôi xong rồi à?"
Thấy tên cô ấy, Hàn Mộc Tử có chút ngẩn ngơ. Trước bảo cô ấy tới thử lễ phục thì năm lần bảy lượt không tới. Giờ thì lễ phục bị hủy rồi cô ấy lại hỏi tới. Thiệt là biết cách trêu ngươi lắm.
Hàn Mộc Tử suy tư một chút rồi trả lời: “Ừm, đã xong. Hiện đang ở tầng 6 phòng trưng bày.
Suy nghĩ một chút, cô đánh thêm một vài chữ “Nhưng có một điểm nhỏ phát sinh ngoài ý muốn.”
Lâm Tinh Hỏa: “Ngoài ý muốn cái gì? Cô đừng làm tôi sợ
Kèm theo là biểu tình hoảng sợ. Nhìn biểu tình này Hàn Mộc Tử lập tức do dự. Không biết nên trực tiếp nói cho cô ấy biết hay là gửi ảnh trước đó đã chụp.