CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Giang Tiểu Bạch cắn môi dưới của mình, sau đó nói: “Tháng này con còn chưa đến thời gian đến ngày đâu.”

“Sau khi quay về con để ý kỹ cho mẹ, nhớ kỹ quan sát thời gian đến ngày của con, đừng có đến lúc mình bị làm cho mang thai rồi cũng không biết: “Mẹt”

“Con đừng có mà gọi mẹ, thực sự là tức chết mẹ rồi, còn cảm thấy mình không tổn hại gì nữa chứ, là cậu ta sinh con hay là con sinh hả?”

Nhắc đến việc này thực sự làm cho Giang Tiểu Bạch có chút đau đầu, đêm đó hai người đã uống nhiều, lửa gần rơm liền bén rồi, đợi đến lúc tỉnh lại Tiểu Bạch thực sự là không muốn gặp cậu ta nữa rồi, vì vậy liền thu gọn đồ đọc ngồi lên xe mà chạy đi, sau này lại vội vàng trốn tránh cậu ta, căn bản không dùng bất cứ biện pháp phòng tránh gì.

Nhưng mà, lúc đó chỉ một lần đó, chắc không dễ có thai thế đâu đúng không?

Nếu như một lần mà đã mang thai rồi, vậy thì Tiêu Túc chẳng phải là xạ thủ thần rồi sao?

“Con nhóc chết tiệt này, con đang nghĩ gì thế hả?”

Giọng nói của Đỗ Tiêu Vũ đã kéo hồn của Giang Tiểu Bạch về lại, sau khi Giang Tiểu Bạch hoàn hồn có chút xấu hổ mà cười cười: ‘Không có gì, không có gì, con chỉ nói mẹ đừng có lo lắng, chắc chắn không mang thai đâu”

“Con nói không mang thai thì không mang thai à? Nếu như mang thai mà người nói là được, vậy thì Việt Nam này không có mang thai hai ba lần ngoài ý muốn rồi!”

“Được rồi mẹ, đừng giận nữa. Hơn nữa ai nói là bọn con không kết hôn?

Mẹ thấy ba mẹ Tiêu Túc thích con như vậy, mẹ anh ấy mua cho con rất nhiều quà, đã tiêu rất nhiều tiên, mấy cái đồ chăm sóc của con cũng lên cả trăm triệu rồi”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Đỗ Tiêu Vũ liền thay đổi: “Chịu chi vậy luôn? Vậy xem ra là thực sự đối tốt với con rồi, dù sao bây giờ còn không chắc sau này con có gả vào nhà bọn họ hay không”

Giang Tiểu Bạch dùng lực mà lắc cũng đẹp mà, rất đẹp trai mài Mẹ không phải là chán ghét đấy chứ?”

“Mẹ chán ghét nó làm gì hả? Con gái mẹ sắp thành bảo bối của nó rồi, người làm mẹ đây dám chán ghét hay sao?”

“Hi hi” Giang Tiểu Bạch vội vàng ôm chặt cánh tay của Đỗ Tiêu Vũ, chôn mặt vào trong lòng bà ấy: “Con biết là mẹ rất tốt với con mà, mẹ cứ yên tâm đi, Tiểu Bạch tuyệt đối không làm mình tủi thân đâu, Tiêu Túc là một người đàn ông rất tốt, chỉ là có chút đầu gỗ mà thôi, nhưng mà bây giờ anh ấy ở dưới sự lãnh đạo của con đã sắp biến thành người đàn ông ba tốt rồi. Trước đây, con hề suy nghĩ qua chuyện kết hôn gì, nhưng nếu như thực sự phải kết hôn, vậy con muốn gả cho kiểu đàn ông mà con có thể nắm trong tay.”

“Điều quan trọng nhất là, vẫn là con thích đúng không?”



Giang Tiểu Bạch không nói gì, chỉ cười.

Ai nói là không phải chứ? Cô cũng không biết từ lúc nào mình đã để ý Tiêu Túc, có thể là lúc đối mặt với cậu †a vành tai mình đều đỏ ửng, có thể là mỗi ngày cậu ta đều yên lặng mà phụ trách rửa bát, cũng có thể là đêm đó cậu ta đã xảy ra quan hệ với mình.

Bây giờ cô cũng không muốn đi †ruy xét xem từ lúc nào mà mình đã thích Tiêu Túc.

Bởi vì giữa cô và Tiêu Túc không phải là kiểu vừa gặp đã yêu, lúc bắt đầu hai người đều không hề có cảm xúc gì với đối phương, chủ yếu là lâu ngày sống với nhau đã dần nảy sinh cảm giác, dần dần Giang Tiểu Bạch cũng ý thức được mình đã bắt đầu xem cậu ta là thói quen rồi, mà thích cậu ta.

“Được rồi được rồi, con gái mẹ lớn như vậy rồi trước giờ đều không chủ động nói thích ai, nếu như tự con đã thích, vậy thì mẹ tin vào mắt nhìn của cơn.

Bà nhìn thấy đứa con gái mình đang buông mắt xuống mà suy nghĩ, làm sao mà người làm mẹ như Đỗ Tiêu Vũ bà ấy lại không hiểu, chỉ có thể dung túng cho cô.

Vào đêm đó mọi người ăn cơm xong, Tiểu bạch cũng rất vui vẻ, vui vẻ liền uống rượu, một đám người vui vẻ mà cụng ly, trong đó chỉ có Tiêu Túc là chưa hề chạm vào giọt rượu nào.

Đợi sau khi xong bữa cơm, Tiểu Bạch lại bắt đầu say bất tỉnh nhân sự, ngã vào trong lòng Tiêu Túc, đưa tay ra khẩy khẩy cà vạt của cậu ta mà hét: “Uống rượu, uống!!”

Tửu lượng của Đỗ Tiêu Vũ cũng không tồi, hơn nữa cũng không uống nhiều, vì vậy lúc này thần trí vẫn đang rất thanh tỉnh, bà ấy phát hiện Tiêu Túc không hề chạm vào giọt rượu nào, đối với việc này thực sự rất vừa lòng, biết rõ lát nữa mình còn phải đưa con bé về nhà, vì vậy không uống rượu.

Điểm này, cộng thêm điểm.

Giang Tiểu Bạch ngã trái ngã phải, lại muốn đi lấy chai rượu trên bàn, Tiêu Túc Tiêu Túc liền cướp lấy bai rượu từ trong tay cô, sau đó đặt ở bên cạnh.

“A, sao anh lại cướp chai của em?

Trả cho em!” Giang Tiểu Bạch nói xong liền bổ nhào qua, Tiêu Túc đưa tay ra chặn lại, cô liền bổ nhào vào trong lòng Tiêu Túc.

Tiêu Túc thực sự có chút xấu hổ, bởi vì Tiểu Bạch uống say luôn thích đóng đủ kiểu nhân vật khác nhau, đến lúc đó phụ huynh hai bên đều ở đây, khó tránh xấu hổ.

Vì vậy bây giờ tốt nhất là cậu ta phải lập tức đưa Tiểu Bạch rời khỏi đây.



Nhưng mà ba mẹ Tiểu bạch còn chưa rời khỏi bàn tiệc, cậu ta chỉ có thể đưa tay ra giữ chặt cô, sau đó ngẩng đầu nhìn vê hướng Đỗ Tiêu Vũ và Giang Ngạn Kha.

“Bác trai, bác gái, cháu sắp xếp xe dưới tầng rồi, đưa mọi người về trước.”

Đỗ Tiêu Vũ khoát tay, ra hiệu không cần.

“Tiểu Bạch uống nhiều thành thế này rồi, cháu đưa nó về trước đi.”

“Nhưng mà…

Tiêu Túc có chút do dự, dù sao bề trên vẫn đang ngồi đây.

“Uống! Uống!” Giang Tiểu Bạch lại bắt đầu hét lên, cô nằm trong lòng Tiêu Túc không có việc gì làm, nhàn rỗi mà đưa tay lên sờ sờ vành tai Tiêu Túc, vừa nhào nặn vừa gãi, lập tức nhào nặn cho vành tai Tiêu Túc đỏ ửng lên.

Mọi người: “..: Giang Ngạn Kha nghiêm túc mà nói: ‘Đưa nó về trước đi, nhìn bộ dạng của nó, lát nữa quay về còn phải lăn lộn một trận nữa, đêm nay vất vả cho cháu rồi”

“Đúng đấy, đưa nó về trước đi, chỗ này cứ giao cho các bác đi, người lớn bọn bác còn có chuyện cần nói, mấy đứa trẻ thì về là được rồi”

Phụ huynh hai bên đều nói như vậy, lúc này Tiêu Túc mới gật đầu: “Vậy được, cháu đưa Tiểu Bạch về trước.”

Nói xong, cậu ta liền đứng dậy, thuận tiện nâng Tiểu Bạch lên, Giang Tiểu Bạch say đến không biết trời đất, lúc thì vò vành tai cậu ta, lúc thì nắm lấy tóc cậu ta, lúc Tiêu Túc ôm cô lên, hai chân của cô vẫn cứ đá loạn xạ.

“Buông em ra, buông em ra, tên khốn này, em còn muốn uống rượu, anh mà không thả em ra, em sẽ đập sập nóc nhà anhi”

Đỗ Tiêu Vũ ngồi một bên nghe thấy lời này, trên trán hiện lên mấy đường đen.

Con nhóc này uống say thực sự quá đáng sợ.

Nhưng mà lại nhìn sang vợ chồng Lương Nha Hòa, hai người đều tủm tỉm cười, giống như là không có chuyện gì, lúc này Đỗ Tiêu Vũ mới thở phào một hơi.

Tiêu Túc tốn rất nhiều sức mới có thể đưa được Giang Tiểu Bạch đi, đợi sau khi cậu ta rời đi, Đỗ Tiêu Vũ chỉ có thể xấu hổ mà nói: “Thực sự xin lỗi quá, Tiểu Bạch nhà tôi thực sự là quá tùy hứng rồi, uống rượu thành cái dạng này, thực sự là không còn gì để nói nưa.

Bình luận

Truyện đang đọc