Tiểu Nhan rất vui vẻ, nhưng mà Thẩm Kiều lại lo lắng.
Cô cũng không muốn đi chung với Dạ Lẫm Hàn. Dạ Mạc Thâm vốn đã hiểu lầm cô và Dạ Lẫm Hàn, nếu cô và Dạ Lẫm Hàn lại cùng nhau đến tiệc rượu, nếu như không bị ai thấy cũng còn tốt, nếu bị ai đó nhìn thấy và chú ý, đến lúc đó thêm dầu thêm mỡ nói với Dạ Mạc Thậm, vậy chắc là Dạ Mạc Thâm lại hiểu lầm cô thêm một lần nữa..
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều càng buồn bã không vui.
Dạ Lẫm Hàn lại nói: "Anh biết em đang lo lắng về điều gì. Lát nữa, sau khi chúng ta lấy tài liệu, chúng ta lập tức lên đường. Anh tiện đường đi em qua đó. Dọc đường, em cũng có thể xem qua tài liệu mà thư ký của anh đã sắp xếp lại cho em. Hơn nữa anh sẽ tìm một khu vực an toàn rồi để em xuống trước, chắc chắn sẽ không để cho người khác hiểu lầm em."
Thẩm Kiều: "..."
Cô giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dạ Lẫm Hàn, trong nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô đang lo lắng, sợ hãi Dạ Mạc Thâm sẽ hiểu lầm mình, nên muốn từ chối, không đi cùng Dạ Lẫm Hàn.
Nhưng không ngờ Dạ Lẫm Hàn đã suy nghĩ chu đảo mọi việc, hơn nữa anh ta còn đoán ra suy nghĩ của cô, cô thật là...
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Kiều đỏ bừng lên, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ở trước mặt Dạ Lẫm Hàn, nhiều khi cô cảm thấy mình vô cùng tội lỗi.
"Như vậy em yên tâm chưa?" Dạ Lẫm Hàn lên tiếng hỏi.
Thẩm Kiều đột nhiên không biết nên trả thời thế nào, cô không thể nói nên lời, chỉ có thể cắn cắn môi dưới, rũ mi mắt, không trả lời Dạ Lẫm Hàn.
Có lẽ Tiểu Nhan cảm nhận được suy nghĩ và cảm xúc của cô, cô ấy vội vàng lên tiếng trả lời thay Thẩm Kiều: "Vậy tôi thay mặt Kiều Kiều, cảm ơn Phó tổng giám đốc Dạ nhé! Phó tổng giám đốc Dạ đúng là người tốt, rất biết suy nghĩ cho người nhà!"
Dạ Lẫm Hàn liếc thoáng qua Tiểu Nhan, sau đó lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Hai chữ "Người nhà" làm anh ta cảm thấy không vui.
Anh ta cũng không muốn làm người nhà của Thẩm Kiều. Nếu làm chủ gia đình... Đó cũng là một loại "Người nhà" khác, mà không phải tình trạng trước mắt thế này.
Anh ta nhếch môi, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó nói sang chuyện khác: "Chúng ta sắp đến rồi, vẫn còn nhiều thời gian, hai người đừng vội vàng!"
"Vâng vâng!"
Có lẽ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thư ký của Dạ Lẫm Hàn cũng tới, cô ta đi tới trước mặt Dạ Lẫm Hàn, còn tươi cười nhìn về phía Thẩm Kiều. Thẩm Kiều đã từng gặp cô ta. Lúc trước, cô chuyển chỗ làm, cô ta đã từng chạy đến chỗ cô làm việc và cử khuyên bảo cô.
Bây giờ lại gặp mặt, cô chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Thật sự xin lỗi mọi người! Tôi đã để mọi người đợi lâu rồi! Tài liệu hơi nhiều nên hơi mất thời gian chỉnh sửa và sắp xếp. Mong hai vị đừng để bụng nhé!"
"Không sao! Cảm ơn cô!" Thẩm Kiều đứng dậy, mỉm cười chào hỏi với cô ta.
Ánh mắt của thư ký rơi vào khuôn mặt cô, cô ta nhìn thêm mấy lần, trên mặt có ý nghĩ sâu xa gì đó, sau đó cô ta lại nghịch ngợm nhảy nháy mắt: "Nếu đã đưa tài liệu đến nơi, vậy tôi sẽ không làm phiền các vị nữa. Phó tổng giám đốc Dạ! Tôi xin phép về trước nhé! Mẹ tôi vẫn đang đợi tôi về ăn com!"
"Ừ! Cô về đi! Đi đường cẩn thận!"
Sau khi thư ký rời đi, Thẩm Kiều không nhịn được nói: "Chuyện lần này đã làm phiền thư ký của anh rồi! Tôi thật sự cảm on!"
"Không cần phải nói cám ơn đâu! Cái hộp trên bàn kia là lễ phục của em đúng không? Em muốn đến tham gia tiệc rượu thì e rằng em còn phải trang điểm và ăn mặc cho thích hợp. Trước hết đi lấy tài liệu xong, bây giờ chúng ta tiến hành bước kế tiếp, lập tức lên đường thôi!"
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn lấy chìa khóa xe, đứng dậy trước. Thấy vậy, Thẩm Kiều cũng không tiện tiếp tục xem những tài liệu kia, cô chỉ có thể cầm tài liệu và cái hộp rồi cũng đứng dậy theo.
Dạ Lẫm Hàn đi tính tiền, sau đó quay lại bảo hai người các cô ra cửa đợi một lát, anh ta đi lấy xe, vì vậy Thẩm Kiều và Tiểu Nhan đợi ở cửa.
"Bây giờ mới khoảng bảy giờ, chúng ta vẫn còn có rất nhiều thời gian để chạy đến hiện trường. Kiều Kiều! Lát nữa sau khi lên xe, cô nhớ lập tức xem tài liệu, xem kết quả như thế nào, nhưng sau khi biết được kết quả, cô cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ. Trước hết, chúng ta cần suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, sau đó mới quyết định phải làm gì, cô biết chưa?"
"Cô... Cô không đi cùng với tôi à?" Thẩm Kiều nhìn về phía Tiểu Nhan và hỏi một cách chần chừ.
Tiểu Nhan nhún vai cười một tiếng: "Tất nhiên tôi sẽ không đi cùng cô. Đây chính là tiệc rượu đấy! Cũng không có ai mời tôi, nếu tôi đến đó thì có khác gì muốn để người khác cười nhạo?"
Nghe cô ấy nói vậy, sắc mặt Thẩm Kiều lại trở nên nặng nề, đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại. Hai ngày gần đây, hình như cô đã quen với chuyện có Tiểu Nhan làm bạn bên người, nếu cô ấy không đi cùng với cô.
"Cô đừng lo lắng nhiều, dù sao cô cứ nhớ những lời tôi đã nói là được, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng đừng xung động, cô phải suy nghĩ rõ ràng, sau đó mới hành động, được chứ?"
Thẩm Kiều chỉ có thể gật đầu đồng ý với cô ấy, sau đó cô tiến lên một bước rồi ôm chầm lấy Tiểu Nhan: "Hai ngày nay cô khổ cực rồi. Thật sự cảm ơn cô!"
"Tôi ấy à... Thật ra... Lúc trước tôi vẫn luôn hiểm lầm cô. Thật sự xin lỗi cô! Sau này ở bên cạnh cô một thời gian, tôi lại phát hiện cô là một người quá ngốc nghếch, còn ngốc hơn cả tôi nữa. Ngốc thì thôi cũng có thể bỏ qua... Nhưng cô còn ngây thơ, nói khó nghe một chút thì cô thật sự ngu ngốc. Nhưng thôi kệ! Ai bảo tôi coi cô là bạn chứ! Cho nên giữa bạn bè không cần nói cám ơn đâu!"
"Ừ!"
Chẳng biết tại sao, trong cổ họng Thẩm Kiều lại hơi nghẹn ngào.
Ban...
Chị em gái...
Cô đột nhiên lại nhớ đến Hàn Tuyết U.
Có lẽ... Lúc trước, giữa hai người bọn họ không có một người đàn ông, tình cảm bạn bè của họ đúng là thật sự tồn tại.
Nhưng mà sau đó... Khi hai người các cô cùng thích một người đàn ông, bắt đầu có sự cạnh tranh, thì hai người đã không
còn cách làm làm bạn bè nữa. "Sau này... Chúng ta sẽ không cãi nhau rồi trở thành kẻ thù chứ?
Nghe cô nói vậy, Tiểu Nhan hơi sửng sốt trong giây lát: "Sao lại như vậy được? Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè, không bao giờ rơi vào tình cảnh như cô và Hàn Tuyết U. Mặc dù tôi chẳng có năng lực gì, những con người tôi rất có nguyên tắc. Tôi và cô sẽ không bao giờ cùng thích một người đàn ông! Chỉ cần tôi biết người đàn ông đó có quan hệ gì với cô, tôi sẽ lập tức tự nhủ với mình là phải tránh xa người đàn ông đó thêm một chút, tôi cũng chắc chắn là mình sẽ không động lòng với anh ta!"
Vậy Hàn Tuyết U thì sao? Lúc đầu cô ta có tự cảnh cáo mình như vậy không? Ban đầu cô ta tự kiềm chế mình, nhưng càng về sau, cô ta càng không khống chế nổi bản thân... Hay là từ đầu đến cuối, cô ta vẫn chưa bao giờ tự cảnh cáo mình như vậy, cô ta chỉ thuận theo lòng mình, sẽ thích anh, sau đó.
"Được rồi! Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều. Lát nữa, sau khi cô lên xe, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây. Có chuyện gì thì cô cứ nhắn tin cho tôi rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc."
Nói xong, Tiểu Nhan nhẹ nhàng đẩy cô ra, sau đó kéo cô qua bên cạnh, cùng nhau đứng đợi xe.
Dạ Lẫm Hàn nhanh chóng lái xe ra, dừng trước mặt hai người, anh ta vẫn rất lịch sự xuống đất và mở cửa xe giúp hai người. Sau khi Thẩm Kiều lên xe, anh ta ra hiệu cho Tiểu Nhan cũng vào xe, nhưng Tiểu Nhan khoát tay nói: "Không cần đâu! Tôi cũng không cần lên xe, hai người còn phải chạy đến nơi tổ chức tiệc rượu mà phải không? Hai người đi nhanh đi!"
"Tôi tiện đường mà, để tôi tiễn cô một đoạn!"
Tiểu Nhan cười lúng túng: "Phó tổng giám đốc Dạ! Thật sự không cần đâu! Nhà tôi ở gần đây tôi, tôi đã gọi xe rồi, xe sẽ nhanh chóng đến đây. Hai người đi nhanh di."
Nói xong, cô ấy còn đưa tay đẩy đẩy Dạ Lẫm Hàn, đẩy anh ta ra trước xe, sau đó xoay người chạy đi.
Nhìn cô ấy đang chạy chậm, trong mắt Dạ Lẫm Hàn thoáng qua vẻ chịu thua, không biết phải làm sao. Sau đó, anh ta lại ngồi lên xe, nhìn Thẩm Kiều đang ngồi phía sau: "Cô ta không muốn lên xe!"
Thẩm Kiều gật đầu với anh ta: "Không sao cả! Cứ kệ cô ấy đi!"
Nói xong cô rũ mi mắt, bình tĩnh nhìn mũi chân của mình.
Thật ra Thẩm Kiều cũng có thể cảm giác được, Tiểu Nhan vẫn luôn cố ý tránh mặt Dạ Lẫm Hàn và Dạ Mạc Thâm. Có lẽ cô ấy còn sợ hãi về ngày hôm đó.