Sau khi Đậu Nhỏ xuống xe, Dạ Mạc Thâm mới đóng cửa xe lại rồi tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Đậu Nhỏ.
“Ba bế con vào được không?”
Đậu Nhỏ lùi về sau mấy bước và nói một cách nghiêm túc: “Mẹ vẫn chưa nói chú là ba của cháu, vì vậy Đậu Nhỏ có thể tự di.”
Nói xong, cậu bé trực tiếp lướt qua Dạ Mạc Thâm đi về phía trước.
Nhìn thấy bóng lưng của cậu bé, Dạ Mạc Thâm cũng có thể đoán được suy nghĩ của cậu bé, cậu bé là đang giận mình đúng không?
Tức giận vì mình đã không làm tròn trách nhiệm của người ba trong năm năm qua sao? Vì vậy không muốn gọi anh ấy? Hay là tức giận chuyện tối hôm nay anh chỉ đưa một minh cậu bé đến?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thầm liền nghĩ đến ánh mắt và vẻ mặt oan ức của Hàn Mộc Tử trước đây, rất ít khi nhìn thấy cô ăn nói khép nép với anh giống như ngày hôm nay.
Bây giờ nghĩ lại thì thực sự cảm thấy hơi đau lòng, nhưng Dạ Mạc Thâm không nghĩ ngợi gì nữa mà bước thẳng chân để bắt kịp thep bước chân của Đậu Nhỏ.
Biệt thực Hải Giang rất lớn, bóng dáng của Đậu Nhỏ gần như bị màn đêm nuốt chửng, hơn nữa bước chân của cậu bé bước rất nhanh, cũng may cậu bé thấp với đôi chân ngắn, nếu không thì Dạ Mạc Thâm thật sự không thể đuổi kịp cậu bé.
“Chú ơi, lát nữa chủ sẽ đưa Đậu Nhỏ quay về chứ?”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ngừng lại, sau đó nói: “Tối nay muộn quá rồi, ba đã nói lại với mẹ của con rằng tối hôm nay con sẽ ở lại chỗ của ba Bước chân của Đậu Nhỏ dừng lại, Dạ Mạc Thâm đột nhiên cảm thấy hô hấp như ngừng lại, thằng nhóc này không phải là không vui sao?
Đậu Nhỏ quay đầu lại và nhìn Dạ Mạc Thâm một cách nghiêm túc.
“Chú à, mẹ của cháu đã đồng ý chưa?”
Trong bóng tối, đối diện với đôi mắt nghiêm túc mà lại ướt át giống như một con thú nhỏ, Dạ Mạc Thâm thực sự cảm thấy bản thân có chút thiếu tự tin, hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt của cậu bé.
Vì vậy, Dạ Mạc Thâm tránh né ánh mắt của Đậu Nhỏ, cười nhạt nói.
“Đương nhiên rồi, nếu như mẹ con không đồng ý thì làm sao ba có thể dẫn còn ra ngoài được?”
Đậu Nhỏ nghiêng đầu, ngón tay đan vào nhau: “Cũng đúng, chú đó lát nữa cháu muốn gọi video với mẹ, chủ có thể cho cháu mượn điện thoại một lát được không?”
Nghe thấy cậu bé nói muốn mượn điện thoại, Dạ Mạc Thâm lập tức đồng ý.
“Đương nhiên là được rồi.
Gần như là ngay lập tức, Dạ Mạc Thâm liền đưa điện thoại di động của mình ra, giống như là đang dâng một bảo vật. Nhìn thấy cậu bé vươn bàn tay mềm mại lấy điện thoại di động đi, tâm trạng của Dạ Mạc Thâm càng trở nên tinh tế hơn.
“Cảm ơn chủ.
Đậu Nhỏ mừng rỡ, quay người chạy vào trong nhà. Đây là loại cảm giác gì vậy?
Rõ ràng là trước đây anh nghĩ rằng đứa trẻ này là đứa con của Hàn Mặc Tử và người chồng trước, anh đã thuyết phục bản thân rất lâu mới có thể tiếp nhận đứa trẻ này.
Nhưng sau khi nhìn thấy đứa trẻ thì anh phát hiện đứa trẻ này chính là giọt máu của mình.
Cậu bé giống hệt mình, ngoại trừ là của anh thì còn có ai? Vốn nên phải mừng rỡ như điên vì dù sao đây cũng là giọt máu của mình không phải sao?
Nhưng… có vui, nhưng lại có nhiều tức giận.
Rõ ràng là giọt máu của mình nhưng anh lại bị giấu diểm suốt năm năm.
Năm năm… đời người có bao nhiêu lần năm năm?
Dạ Mạc Thâm sững sờ đứng ở đó, khi đó trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một người phụ nữ nằm lấy ống tay áo anh năm nỉ, trong lòng dĩ nhiên rất đau, người phụ nữ đã liều mạng đuổi theo anh.
Nếu như có thể, anh đương nhiên sẽ ôm vào lòng mà yêu thương.
Nhưng bây giờ, trái tim của anh thật sự rối tung lên.
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng thở của Đậu Nhỏ vọng ra từ trong phòng.
“Chú ơi, hình vẽ mật khẩu là gì?”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm hồi lại tinh thần, trả lời: “Một chữ Z Đậu Nhỏ đã vẽ một chữ Z và cuối cùng điện thoại đã được mở khóa, màn hình điện thoại của Dạ Mạc Thâm rất đơn giản, ngoài mấy app phục vụ công việc và trang bị cho điện thoại ra thì không có app nào có tính giải trí.
Liếc mắt nhìn lướt đi lướt lại, Đậu Nhỏ bất lực trong lòng thở dài một hơi.
Thực sự là một người đàn ông nhàm chán.
Trong điện thoại chỉ có công việc, vậy làm sao năm năm trước anh tới đây? Theo kết quả điều tra thì trong năm năm qua, bên cạnh Dạ Mạc Thâm không có một người phụ nữ nào cả. Nếu như không phải thấy anh giữ mình như thế thì Đậu Nhỏ sẽ không để cho mẹ tiếp tục ở bên cạnh anh.
Nhấp vào Facebook, người đứng đầu cuộc trò chuyện là mẹ của mình, Đậu Nhỏ tìm thấy một vị trí thoải mái trên ghế sô pha, sau đó bắt đầu lục lọi điện thoại của Dạ Mạc Thâm.
Phát hiện trong Facebook của anh ngoài mẹ ra thì không có bất cứ phương thức liên hệ với người phụ nữ nào khác.
Hừ, coi như anh là người hiểu biết.
Trong lòng Đậu Nhỏ hừ một tiếng, sau đó nhấp vào hội thoại của Hàn Mộc Tử, trực tiếp gửi lời mời video đến Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử ngồi yên lặng trong phòng một mình, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên, cô cúi đầu nhìn thấy lời mời gọi video do Dạ Mạc Thâm gửi. Hàn Mộc Tử sử sở, có chút không kịp phản ứng. Lúc này Dạ Mạc Thâm gửi lời mời tham gia video cho cô là có ý gì?
Lẽ nào là anh đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền chấp nhận lời mời, lúc nhận lời gọi video, Hàn Mộc Tử cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng lên rất nhanh. Trên màn hình điện thoại dần dần xuất hiện một hình dáng, giống như là Dạ Mạc Thâm, nhưng… không phải là Dạ Mạc Thậm.
“Đậu Nhỏ?”
“Me!”. ngôn tình sủng
Thời điểm Đậu Nhỏ nhìn thấy Hàn Mộc Tử, trên mặt trong nháy mắt lộ ra một nụ cười ngốc nghếch: “Có nhớ con không?”
Nhớ cậu bé sao?
Ách, Hàn Mộc Tử bất lực nhìn cậu bé một cái: “Con mới rời đi bao lâu mà hỏi mẹ có nhớ con không?”
“Hừ, mẹ tại sao có thể nói như vậy? Có phải là mẹ không yêu Đậu Nhỏ nữa, rõ ràng Đậu Nhỏ đã rời đi rất lâu rồi, hơn nữa Đậu Nhỏ cũng rất nhớ mẹ, nhưng mẹ lại không nhớ Đậu Nhỏ.
Hàn Mộc Tử: “
Cô họ nhẹ một tiếng, sau đó giải thích nói: “Không có, mẹ chỉ là biết con đi đầu vì vậy mới yên tâm, không phải là không nhớ con.
Đậu Nhỏ ngước mắt xa xăm nhìn Hàn Mộc Tử qua màn ảnh bên kia, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy Dạ Mạc Thâm từ cửa bước vào, nên cậu bé mở miệng hỏi.
“Chú đó nói là mẹ đã đồng ý cho chú ấy đưa con về nhà, là thật sao? Mẹ?”
Hàn Mộc Tử sửng sở một chút, cô đương nhiên biết người chủ mà Đậu Nhỏ nói đến là ai, thật ra khi Dạ Mạc Thâm đưa Đậu Nhỏ đi hoàn toàn không nói chuyện này với cô, vì vậy khi cô phản ứng lại thì Đậu Nhỏ đã không còn ở trong nhà rồi.
“Còn nữa còn nữa, mẹ… tại sao chú đó và con lại giống hệt nhau, chú ấy nói chú ấy là ba của con, có phải sự thật không?”
Dạ Mạc Thâm bước đến cửa và nhìn thấy cậu bé đang cầm điện thoại di động ngồi ở đó, một cục nhỏ nhỏ, khi cậu bé đang nói chuyện với điện thoại một cách ngây thơ, bộ quần áo màu trắng đang mặc trên người tạo cho người ta cảm giác mềm mại giống như một viên kẹo bông gòn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dạ Mạc Thâm liền cảm thấy trong lòng mình giống như được quét mật.
Nhưng giây sau anh lại trở nên căng thẳng vì lời nói của cậu bé.
Nếu như Mộc Tử không thừa nhận thì cậu bé đó có phải sẽ không nhận anh là ba không? Dạ Mạc Thâm nín thở và im lặng chờ đợi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Dạ Mạc Thâm nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đúng, chú ấy là ba của con.