CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Vừa mới kiểm tra đã kiểm tra ra một đứa bé.

Sau đó Giang Tiểu Bạch bị giam ở trong nhà, lúc đầu chỉ là bị giam ở †rong nhà sau đó mẹ cô thậm chí còn không cho cô chạm vào máy tính nữa, mỗi ngày đều quy định thời gian có thể chạm vào máy tính.

Giang Tiểu Bạch cảm thấy buồn bực đồng thời lại hơi nhảy dựng lên.

Buồn bực bởi vì cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ cho nên cô và Tiêu Túc vẫn luôn dùng biện pháp phòng tránh, nhưng theo như thời gian thì lúc cô say rượu xảy ra quan hệ với Tiêu Túc đã mang thai.

Thật là làm cho người ta buồn rầu.

Lúc đầu còn đỡ, Giang Tiểu Bạch không bị nôn nghén, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.

Sau đó sức ăn của cô càng ngày càng nhiều, không cần mẹ cô phải nói mỗi ngày cô trừ ăn ra thì lại ngủ, sau đó không bao lâu Giang Tiểu Bạch bắt đầu phát phì, sau đó chân cũng bắt đầu sưng lên.

Thậm chí cô còn nghỉ ngờ không phải cô mang thai một đứa bé mà mang thai một tín đồ ăn hàng.

Nếu không tại sao cô có thể trở nên ăn được hơn nữa còn trở nên mập như vậy chứ.

Phương Đường Đường đến gặp Giang Tiểu Bạch rất nhiều lần, mỗi lần tới đều giễu cợt cô.

“Ha ha ha Tiểu Bạch cậu có biết dáng vẻ của cậu lúc này trông như thế nào không? Giống như một quả bóng chứ không giống như người nữa, nói thật mình nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì hoàn toàn không có suy nghĩ muốn kết hôn nữa, ừ, xem như kết hôn thì mình cũng sẽ không mang thai”

Chế giễu chưa đủ cô ấy còn kéo Hứa Nghệ Phỉ vào trong nhóm để cùng chế giễu.

Giang Tiểu Bạch cười ha ha: “Phương Đường Đường, nếu nam thần của cậu muốn cậu mang thai vậy cậu có mang thai không?”

“Mang thai, khẳng định sẽ mang thai! “

“Cho nên thời thế thay đổi, hôm nay cậu chế giễu mình vậy thì tương lai mình chắc chắn trả lại cho cậu gấp mười lần”

“Mẹ kiếp” Phương Đường Đường nghe vậy: “Xem ra mình phải bôi đen cậu nhiều hơn, mình lập tức gửi ảnh chụp lên danh sách bạn bè, dù sao thì mình cũng sẽ nói trước khi bị bôi đen.”

“Làm đi, cậu làm đi”

Hai người trêu ghẹo đã quen, mặc dù Phương Đường Đường ngoài miệng không tự trọng nhưng không thật sự làm như vậy, trái lại vẫn cười và đùa với nhau.

“Được rồi, xem mình lén đem cho cậu thứ gì này.”

Phương Đường Đường lấy từ trong túi xách của mình ra một túi đồ ăn vặt nhỏ.

Giang Tiểu Bạch chỉ liếc nhìn ánh mắt lập tức tỏa sáng.



“Vị cay!”

“Đúng vậy!”

Phương Đường Đường cầm đồ ăn vặt vị cay ở trong tay đưa cho cô: “Chỉ được ăn một túi nhỏ như vậy thôi”

Từ sau khi mang thai mặc dù Giang Tiểu Bạch ăn được nhiều nhưng mẹ cô không cho cô ăn nhiều đồ ăn vặt, mà Tiêu Túc cũng lo lắng cho sức khỏe của cô và con nên cũng không đồng ý cho Giang Tiểu Bạch ăn đồ ăn vặt không vệ sinh kia.

Cho nên Giang Tiểu Bạch càng không được ăn, mà Phương Đường Đường bạn thân của cô mỗi lần đều bị Giang Tiểu Bạch uy hiếp, nếu như muốn đến thì chắc chắn phải mang một ít đồ ăn vặt cho cô, nếu không thì đừng tới.

Phương Đường Đường cũng suy nghĩ đến tình trạng cơ thể Giang Tiểu Bạch lúc này cho nên không nguyện ý thường xuyên đem đến cho cô.

Thế nhưng có đôi khi cô ta tới tay không Giang Tiểu Bạch luôn tỏ ra tội nghiệp, cô ta cũng không nhìn được cho nên thỉnh thoảng sẽ tạo bất ngờ cho Giang Tiểu Bạch.

“Chồng cậu cũng quá nhẫn tâm, cậu đáng thương như vậy mà anh cũng không thỉnh thoảng cho cậu ăn một chút?”

“Đúng vậy” Giang Tiểu Bạch gật đầu, vừa ăn đồ vặt vừa lên án Tiêu Túc: “Cái tên khốn kia giống y như mẹ mình, không cho phép mình ăn đồ ở bên ngoài, cho nên sau này cậu phải thường xuyên đem cho mình”

Giang Tiểu Bạch không nói với Phương Đường Đường thực ra Tiêu Túc thỉnh thoảng cũng lén lút dẫn cô ra ngoài ăn lẩu, đồ ăn vặt để đỡ thèm, nhưng mà mỗi lần đều không cho cô ăn nhiều.

Về chuyện tại sao cô không nói thì lại rất đơn giản, nếu như cô nói cho Phương Đường Đường biết thực ra mỗi tuần Tiêu Túc đều dẫn cô ra ngoài đến lúc đó Phương Đường Đường khẳng định sẽ cảm thấy cô ăn rất nhiều, sau đó sẽ không đem cho cô nữa.

Nguồn suối vui vẻ của cô sẽ biến mất nên cô từ chối nói!

“A, thực sự quá xấu, không biết thương cậu chút nào”

Người nào đó lúc này đang đi làm ở công ty không biết bản thân đang bị nói xấu.

Một bên khác đứa bé của Tiểu Nhan đã ra đời, bây giờ cô đã làm mẹ, vốn dĩ cô ấy ấy thích con gái nhưng lại hy vọng có anh trai để cưng chiêu em gái, nghĩ tới nghĩ lui đến mức hói đầu thế là cô không nghĩ nữa.

Cuối cùng điều làm cho cô vui mừng chính là cô sinh đôi Nhưng mà điều làm cho người ta khóc không ra nước mắt là cặp sinh đôi này đều là con trai. . Ngôn Tình Sủng

Hơn nữa Tiểu Nhan gần như đã phải mất nửa cái mạng mới có thể sinh ra cặp sinh đôi này, bởi vì sinh hai đứa bé thực sự quá cực khổ.

Sinh xong bác sĩ ôm hai đứa bé đến trước mặt cô.

“Chúc mừng cô đã sinh đôi”

Tiểu Nhan vội hỏi: “Con trai hay con gái?”



“Hai bé trai đáng yêu”

Nghe thấy là hai bé trai thì Tiểu Nhan hơi sửng sốt, thực ra trái lại cô hy vọng có thể là thai long phượng thật sự không ngờ lại sinh ra hai bé trai.

Không biết đến lúc đó bé trai có gì đặc biệt hay không, cô có thể chăm sóc hai đứa bé không?

Nghĩ tới Tiểu Nhan lại cảm thấy đau đầu.

Hơn nữa khoảng thời gian này khi cô chăm sóc hai đứa trẻ mơ hồ mới có thể cảm nhận được mặc dù hai đứa bé này là anh em sinh đôi, thế nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ như đứa lớn thì có tính cách lạnh lùng, đói bụng cũng không khóc không làm ầm ï vẫn nằm im ở nơi đó không thích nhìn mọi người, ngoại trừ nhắm mắt lại ngủ thì trợn tròn mắt ngẩn người.

Mà đứa nhỏ thì tính cách hoạt bát hơn, đói bụng sẽ khóc, vui vẻ thì cười, khó chịu thì làm ầmï, thích đối mặt vui đùa với người khác.

Nói tóm lại là một đứa chỉ yên tĩnh một đứa thì hay náo động.

Đang nghĩ ngợi thì đứa nhỏ lại bắt đầu làm ầmï, Tiểu Nhan đứng dậy muốn đi pha sữa bột cho thằng bé thì lại bị người ở bên cạnh ấn ngược trở lại.

“Em nằm đi, để anh”

Đúng vậy, từ sau khi sinh hai đứa bé bên trong phòng của hai người vợ chồng họ có thêm hai cái nôi, vốn dĩ muốn mời bảo mẫu tới chăm sóc nhưng mà Tiểu Nhan không tin bảo mẫu.

Sau đó La Tuệ Mỹ bèn nói sẽ giúp cô chăm sóc thế nhưng lúc đứa bé làm âmï quả thực không phân ngày đêm, mà mẹ của Tiểu Nhan đã lớn tuổi cho nên cô không nỡ làm cho mẹ của mình bị liên lụy.

Thế là cô tự mình chăm sóc, Hàn Thanh cũng ủng hộ cô, tự mình chăm con thì sẽ càng thân với con hơn thế là anh ấy chủ động dời nôi vào trong phòng của hai người để cùng nhau chăm sóc con.

Lúc đầu Tiểu Nhan vẫn còn lo lắng ban ngày Hàn Thanh còn phải đi làm, ban đêm sẽ làm cho anh ấy không thể ngủ yên cho nên thường xuyên bảo Hàn Thanh sang phòng ở sát vách ngủ, ai biết Hàn Thanh nói không sao lại còn giúp đỡ cô ấy chăm sóc con.

Nhưng kết quả cuối cùng mỗi lần đứa bé vừa khóc Tiểu Nhan muốn dậy dỗ thì Hàn Thanh bảo cô cứ ngủ tiếp để anh ấy đi chăm sóc.

Đã nói là hai người cùng chăm sóc kết quả Hàn Thanh lại ôm hết trách nhiệm đó lên trên người mình, còn người làm mẹ như cô lại không giúp đỡ được gì.

Đợi sau khi Hàn Thanh cho con uống sữa bột xong rồi lại một lân nữa nằm xuống thì Tiểu Nhan khẽ nói với anh ấy.

“Sau này ban đêm để em chăm sóc cho, ban ngày anh còn phải đi làm cứ như thế sẽ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của anh”

“Con cũng có một phần của anh, ban ngày một mình em chăm sóc đã rất vất vả rồi thì sao ban đêm có thể để em chăm sóc nữa chứ?”

Anh nói hình như vô cùng có lý, nhưng…

“Ban ngày anh phải đi làm thì sao có thể so với em được chứ? Xem như ban đêm em chăm sóc con thì ban ngày em có thể ngủ bù, hơn nữa gần đây mỗi ngày mẹ đều tới giúp em chăm sóc con”

Bình luận

Truyện đang đọc