CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Nghĩ lại thì khiến lòng người chua xót.

Tiểu Nhan đang đứng tại chỗ, một cuộc nội chiến dữ dội trong lòng cô, không biết đã đánh bao nhiêu hiệp, chỉ khi có quyết định rút lui và đi trở lại thì Hàn Thành động.

Sau đó anh ta quét mắt về phía Tiểu Nhan.

Lúc đầu, anh ta chỉ thản nhiên liếc nhìn bên này ngoài ra không có mục đích gì khác, anh ta chỉ tùy tiền liếc mặt rồi thu hồi trở lại.

Nhưng sau khi rời mất thì người dân ông dẹp trai dừng lại, và nhìn lại lần nữa như thế xác nhận điều gì đó.

Tuy rằng hai người cách xa một chút, nhưng mà Tiểu Nhan có nhân lực tốt nên van nhìn rõ động tác của Hàn Thanh Đương nhiên, cô ấy biết hiện tại anh ta nhất định đã nhìn thấy chính mình nên cô ấy hoàn toàn không có cơ hội rút lui rồi Chao ôi, nếu biết sớm thì có không nên ở đây lâu như vậy, cứ trực tiếp đi ngày là được rồi.

Bây giờ thì…

Tiểu Nhan cắn chặt răng đi tới, giơ tay lên rồi nhìn Hàn Thanh, khóe miệng thản nhiên nhếch lên.

“Chào tổng giám đốc Hàn, Tiêu Túc đâu rồi?”

Khi Hàn Thanh nhìn thấy cô gái nhỏ đi về phía mình, anh ta hơi kinh ngạc bởi vì theo hai tình huống trước thì anh ta cho rằng lúc này cô gái nhỏ đụng phải anh ta thì nhất định sẽ quay đầu bỏ chay.

Không ngờ, cô ấy thực sự đi về phía mình.

Không thể hiểu được, trong đáy mắt của Hàn Thanh có thêm màu sắc chuyển động.

Nhưng ngay sau đó, một chậu nước lạnh dội xuống đầu anh ta.

Cô gái nhỏ bước đến, nhưng cô ấy nói chuyện t với anh ta rất lịch sự.

“Chào tổng giám đốc Hàn, Tiêu Túc đầu rồi?”.

Gọi anh ta là tổng giám đốc Hàn thì không nói, vậy má cô ấy còn gọi thang tên của Tiêu Túc? Một thứ gì đó dồn vào lòng ngực, rồi chạy dọc tim den tu chi.

Anh ta nghe thấy giọng nói của chính mình không thể kiểm soát được mã dò hỏi đối phương. “Hai người đang ở bên nhau sao?”

Lúc đầu Tiểu Nham là nam mat đi tới, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói chuyện với anh ta. Thật ra thì cô ấy cũng đã nghĩ trong lòng không biết bao nhiêu lần là nên gọi anh ta như thế nào, anh Hàn thì quả là thân thiết nên cô chỉ đơn giản giống như những người khác mà gọi anh là tổng giám đốc Hàn.

Sau đó cô ấy nghĩ, anh ta có thể sẽ không thèm trả lời cô ấy.

Theo tính khí của anh ta thì hắn là nên trả lời một tiếng ậm ừ, hoặc là gật đầu thay cho câu trả lời. Nhưng mà không ngờ anh ta lại phun ra một câu như vậy.

Hai người đang ở bên nhau?

Tiểu Nhan. “gh Lời này có nghĩa là gì?

Tiểu Nhận đầu tiên mờ mịt, sau đó bối rối và cuối cùng hiểu ra.

Hàn Thành đang hỏi, cô ấy và Tiêu Túc có ở bên nhau không? Tại sao? Vì cô ấy hỏi Tiêu Túc đã ở đâu khi cô ấy vừa đến?

Ngay khi Tiểu Nhận muốn trả lời là không thi Hàn Thành đã dừng dãy đưa chân trên tay cho cô ấy, giọng nói rất lạnh lùng “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thổi, cô không cần trả lời. Còn có, cảm ơn tối hôm qua cô đã đưa chán Tiêu Nhân và thức đưa tay ra và nhận lấy nó “Anh là đang ở trong như về sinh, rất nhanh anh ta sẽ ra ngoài thôi. Sáng sớm hôm nay công ty có một cuộc họp, tôi về trước đây, cô hãy nói với Mộc Tử giúp tôi.”

Hàn Thanh nói xong liền xoay người rời đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta, Tiểu Nhan theo bản năng muốn mở miệng giải thích giữa cô ấy và Tiêu Túc không có chuyện gì.

Nhưng mặc dù miệng cô ấy đã mở ra, nhưng cổ họng của cô ấy vô cùng khô khan, cuối cùng không thể phát ra một âm thanh nào.

Cô ấy cầm cái chăn trong tay, mơ hồ nó phát ra hơi nóng, cuối cùng Tiểu Nhan nhìn bóng lưng anh ta bước đi, tay cô ấy yếu ớt buông thống Cảm thấy cay đăng Quên đi, có gì tốt mà giải thích?

Cô ấy và Tiêu Túc có ở bên nhau hay không thì anh ta hoàn toàn không quan tâm Nếu anh ta quan tâm thì lý do chỉ có thể là anh ta muốn cô ấy tìm người khác càng sớm càng tốt và sau đó không làm phiên anh ta?

Hán là anh ta đang lo lắng về điều này.

Thiệt thòi lúc nãy cô còn suy nghĩ kỹ một chút, sau đó trong lòng lại sợ hãi vì suy nghĩ nực cười của mình.

Cô ấy thực sự rất ngốc.

Cô ấy lẽ ra phải hiểu rằng người đàn ông đó đã từ chối mình rất nhiều lần.

Lúc Tiêu Túc từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy cô gái nhỏ ngây ngốc đứng trước băng ghế, bất giác mỉm cười, nghĩ trong lòng đến chào cô ấy.

Kết quả là cậu ta nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của cô gái nhỏ.

Tốc độ của Tiêu Túc chỉ dừng lại và sau đó đứng yên.

Sau đó, cậu ta nhìn thấy Tiểu Nhan đang cầm một chiếc chăn trên tay, trông rất quen thuộc, nhưng đó không phải là tấm mà đêm qua cậu ta đã đắp.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Túc đã đoán ra được ai là người sở hữu chiếc chăn đó, hành lang vắng tanh chỉ còn lại Tiểu Nhan, bóng dáng người đó đã biến mất từ lâu.

Nhìn thấy cảnh này, hai tay của Tiêu Túc không khỏi năm chặt thành nắm đấm.

Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Nhan liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Cô ấy hoàn hồn và mạnh mẽ chớp chớp mắt lấy lại tâm trạng ban đầu.

“Thức rồi sao?”

Một giọng nam hơi khàn vang lên từ phía sau, Tiểu Nhan quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Tiêu Túc.

Trên môi hiện lên một nụ cười ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Sự ấm áp trên lông mày đối lập với sự lạnh lùng của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy cô ấy không còn khó chịu như vậy, chỉ là gật đầu.

“Không sao, còn anh thì sao? Hành lang lạnh lắm phải không? Anh ngồi canh cả đêm đã mệt rồi, anh cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở đây canh tiếp „ cho: Tiêu Túc cười nhạt: “Không cần đâu, bảo vệ cậu chủ chính là chức trách, không có việc mệt hay không mệt. Dưới lầu có bán đồ ăn sáng, cô muốn ăn cái gì?”

“Anh…” Tiểu Nhan nhíu mày: “Anh thật sự không về nghỉ ngơi sao?”

“Sữa đậu nành và bánh bao hấp thì sao?”

Tiểu Nhan: “… tôi thật sự không cần. Anh đã canh giữ cả đêm rồi, anh hãy về nghỉ ngơi đi”

“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”

Tiêu Túc nói xong liền định trực tiếp đi mua bữa sáng, vẻ mặt Tiểu Nhan thay đổi vội vàng đuổi kịp: “Anh thật sự không cần phải quan tâm đến chúng tôi đâu, hơn nữa cho dù là muốn mua đồ ăn sáng thì cũng là tôi nên đi, anh cứ nghỉ ngơi đi”

Trong lúc nói chuyện, Tiểu Nhan sợ anh ta lại tiến lên, vươn tay muốn túm lấy quần áo của anh 1a.

Hành động này không có gì trong mắt Tiểu Nhan, dù sao đó chỉ là quần áo, cũng không phải là da.

Nhưng đối với Tiêu Túc, đó là một sự xúc động lớn đối với cậu ta.

Cậu ta dừng lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy góc áo của mình, không nói gì. Tiểu Nhan cũng nhận ra cậu ta đang nhìn cái gì, sau đó phản ứng lại chậm rãi thu hồi tay, khô khốc nói: “Không, xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời nóng ruột, dù sao thì anh cũng đã ở lại cả đêm còn tôi… tôi ngủ ở trong phòng, mất một thời gian dài như vậy mà không làm được gì.”

“Chỉ là mua điểm tâm mà thôi, không sao cô cứ yên tâm chờ”

Lần này, Tiêu Túc thật sự rời đi, Tiểu Nhan cũng không đuổi kịp.

Cô ấy đứng đó một lúc rồi trở lại ghế ngồi xuống, lúc này cô ấy mới nhận ra mình vẫn đang ôm chiếc chăn mà Hàn Thanh đã đưa.

Nhìn thấy tấm chăn này, ánh mắt Tiểu Nhan lại tối sâm lại.

“Anh trai tôi và Tiêu Túc đâu rồi?”

Lúc Tiểu Nhan còn đang ngây người thì trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.

Cô ấy hồi phục và thấy rằng Hàn Mộc Tử đã đi ra ngoài.

“Tiêu Túc đi mua đồ ăn sáng, anh của cô… đã trở lại công ty”

Nhận thấy có điều gì đó không ổn khi cô ấy nhắc đến Hàn Thanh, Hàn Mộc Tử không hỏi thêm mà nhìn về hướng trong phòng: “Mạc Thâm còn chưa tỉnh sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc