Cô ấy thở hồng hộc nhìn Hàn Thanh, giống như anh ấy đã đắc tội với cô ấy vậy.
“Là lỗi của anh, anh xoa cho em”. Dứt lời, Hàn Thanh nâng tay lên lại bị Tiểu Nhan chặn ngang: “Mặt bị đau, xoa như thế nào?”
“Ai nói mặt thì không thể xoa nhỉ?”
“Vậy anh nói xem, mặt thì xoa như thế nào?”
Vừa dứt lời, lưng Tiểu Nhan thẳng lên, còn chưa kịp lấy lại tinh thần trước mắt liền một trận choáng váng, đến khi cô bình tĩnh lại đã bị Hàn Thanh áp dưới thân. Không khí dường như ngưng đọng lại trong vài giây, sau khi ý thức được tình huống trước mặt là gì, ngay cả hô hấp của Tiểu Nhan cũng ngừng lại. Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong trên cơ thể của người bên trên, cho nên càng không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nằm đó, tựa như một con rối bị thao túng.
“Ngốc rồi à?” Hai tay Hàn Thanh bóp nhẹ đôi má trắng nõn của cô, nhẹ giọng: “Không phải nói đau sao? Để anh xem giúp em xem nào”
Tiểu Nhan: “…”
Sau đó… Chính là những hành động mờ ám của Hàn Thanh trên má Tiểu Nhan. Vốn dĩ còn nói muốn xem xem cô bị đụng có đau hay không, kết quả thì sao? Anh ấy lại chời đùa rất vui vẻ với nắn thịt trên má cô ấy. Đáy mắt trong trẻo, lạnh lùng ấy lại ẩn chứa một nụ cười ấm ấp. Anh ấy kéo mặt cô ấy ra thành các loại biểu cảm. Tiểu Nhan không có gương nên không nhìn thấy rốt cuộc bộ dạng bây giờ của mình như thế nào. Nhưng cô ấy hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng hiện giờ của mình nhất định rất xấu. Lúc mới đầu, cô ấy còn ngây ngốc không dám nhúc nhích, nhưng sau khi ý thức được Hàn Thanh đang có ý đồ xấu với mình thì cô ấy đùng đùng nổi giận.
Cô ấy tức đến nỗi trực tiếp nâng tay “bốp”
một tiếng, hất bàn tay của Hàn Thanh xuống!
“Đồ khốn nạn! Không được ra tay với mặt của „ em.
Tiểu Nhan không nhận ra rằng lời nói lúc nãy của mình mang theo đầy hàm ý làm nũng, thậm chí còn trừng mắt nhìn thẳng Hàn Thanh.
Cô gái trước mắt biết vui vẻ, biết náo loạn, biết tức giận, cực kỳ có sức sống. Đối với Hàn Thanh trong quá khứ mà nói, anh ấy luôn luôn mang dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế, năng lực kiểm soát biểu cảm khuôn mặt luôn khiến anh tự hào.
Bởi vì anh ấy có thể khống chế tốt mọi chuyện, nhưng hiện tại… Những thứ đó đang dần dần biến mất trước mặt Tiểu Nhan, thoát khỏi sự khống chế của anh ấy.
Dường như vừa rồi…… Anh ấy vốn dĩ rất muốn hôn cô, nhưng Hàn Thanh phải kiềm chế lại. Bởi vì trong không gian nhỏ bé này, anh ấy sợ sẽ làm ra những việc khiến cô ấy sợ hãi. Cho nên chỉ có thể véo má cô ấy, nhìn mặt của cô ấy biến thành các loại biểu cảm dưới tay mình, Hàn Thanh tự nhiên cảm thấy cả người mình cũng trở nên tràn đầy sức sống.
Ai biết được cô ấy lại giận rồi, bây giờ còn trừng mắt nhìn anh ấy nữa.
Hàn Thanh nhất thời lại có chút thay đổi thất thường, muốn cúi đầu xuống…
Nhưng anh ấy hiểu rõ bản thân mình không thể làm như thế. Thời gian bọn họ yêu nhau còn chưa đủ dài, hơn nữa, hai người cũng chưa thể đi đến bước đó, vẫn là không nên dọa cô ấy.
Nghĩ đến đây, hai tay đặt trên giường của Hàn Thanh siết chặt thành nắm đấm. Lát sau, anh ấy xoay người nằm xuống bên cạnh Tiểu Nhan.
“Không véo má nữa, nếu em giận, anh cho em véo má lại nhé?”
Tiểu Nhan vừa rồi còn tức giận thở hồng hộc, nghe thấy những lời này, đôi mắt phát sáng, véo lại sao?
“Được sao?” Tiểu Nhan nhìn gương mặt đẹp trai lại lạnh lùng của Hàn Thanh, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh các biểu cảm khác nhau của anh ấy. Ha ha ha, nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất buồn cười rồi.
Vừa rồi nhất định là anh ấy đã kéo mặt cô ấy rất xấu, lát nữa, nhất định cô ấy phải trả thù. Hơn nữa nếu có thể, cô ấy muốn có cơ hội chụp lại, sau đó thay đổi màn hình nền. Tiểu Nhan hớn hở ra mặt, nghĩ đến đây, toàn bộ biểu cảm đều lộ hết trên mặt. Hàn Thanh nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng lặng lẽ thở dài, ánh mắt cưng chiều thêm vài phần, bất đắc dĩ mở miệng: “Được chứ, anh là bạn trai em mà. Đương nhiên là em có thể…
làm gì tùy thích”
Lúc nói đến phần sau, Hàn Thanh cố ý dừng lại một chút sau đó mới nói ra bốn chữ kia, không biết là cô ấy có hiểu ý của anh ấy hay không đây?
Nhưng sau đó nhìn thấy biểu cảm hưng phấn cùng động tác của Tiểu Nhan, Hàn Thanh biết nhất định là cô ấy không hiểu rồi, hay nói cách khác là nghe không lọt tai. Bây giờ, tất cả sự chú ý của cô ấy đều đặt lên việc trả thù.
Cho nên, cho dù lúc này, Hàn Thanh có bất kỳ suy nghĩ nào khác thì cũng tan thành mây khói rồi.
Tiểu Nhan vừa báo thù xong, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hàn Thanh, “Anh không được động đậy đâu đấy, em muốn chụp ảnh lại”
Nghe xong, Hàn Thanh nhịn không được nhíu mày: “Còn muốn chụp ảnh lại sao?”
“Vâng.”
“Không chụp có được không?”
Tiểu Nhan vốn dĩ đều chuẩn bị chụp ảnh cả rồi, nghe thấy câu này của Hàn Thanh, bèn chu môi: “Em chụp, anh không vui có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng vừa rồi lúc anh bắt nạt em, rõ ràng anh rất vui vẻ mà. Bây giờ… Em phải báo thù lại!”
Tiểu Nhan nghiêm túc xem xét ánh mắt anh ấy.
Hai người nhìn nhau một lát, đôi môi mỏng của Hàn Thanh hơi nhếch lên: “Em chắc chắn muốn chụp chứ?”
Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu.
Cuối cùng Hàn Thanh bất đắc dĩ nhận thua: “Được rồi, chụp đi. Chụp xong đừng có mà lan truyền ra bên ngoài là được. Dù sao bộ dạng này cũng chỉ có thể để cho người bạn gái là em có cơ hội nhìn thấy thôi”
Nghe thấy anh anh dùng giọng nói nuông chiều như vậy nói chuyện với mình, Tiểu Nhan liền cảm thấy rất thỏa mãn, vội vàng mở camera điện thoại ra, sau đó ngắm khuôn mặt anh hùng của Hàn Thanh rồi ấn nút chụp, chụp liên tục vài bức.
Chụp xong, Tiểu Nhan mới ý thức được dáng vẻ nằm trên giường vừa rồi của Hàn Thanh hình như là rất đẹp trai thì phải? Cô ấy mở điện thoại ra xem lại, phát hiện những bức ảnh do chính mình vừa chụp rất đẹp.
Chuyện gì thế này.
Rõ ràng cô ấy chụp ảnh dìm của Hàn Thanh, sao lại quên mất việc phải tạo vài biểu cảm trên khuôn mặt giúp anh ấy chứ?
Ngay khi đôi tay xấu xa của Tiểu Nhan hướng về phía Hàn Thanh, Hàn Thanh đột nhiên chụp cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Muốn chụp cùng à?”
Lực chú ý của Tiểu Nhan lập tức bị hai chữ chụp chung thu hút.
“Chụp chung sao?”
Khuôn mặt anh tuấn lành lạnh của Hàn Thanh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Con gái các em không phải rất thích vậy à?” Bị anh ấy nói như vậy, theo bản năng, Tiểu Nhan sờ sờ camera trước của điện thoại. Thật ra hôm nay, lúc đi chơi, cô ấy đã thấy rất nhiều cặp đôi đang chụp cùng nhau.
Lúc đó, cô ấy rất muốn chụp, nhưng lại không dám mở miệng, cho nên hai người đến tận bây giờ vẫn không có ảnh chụp chung.
Không ngờ rằng bây giờ, Hàn Thanh lại chủ động mở miệng.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan quả thực vò đầu bứt tai, cô ấy rối rắm nhìn Hàn Thanh, cũng không nói đồng ý hay không, chỉ nói: “Nhưng bây giờ là buổi tối rồi, xung quanh không có cảnh vật gì cả, chụp như thế nào?”
“Đừng lo”
Tay Hàn Thanh hơi dùng sức, Tiểu Nhan liền trực tiếp ngã vào lồng ngực Hàn Thanh. Bờ ngực anh ấy rất rộng, cũng rất ấm áp, vừa đủ để giữ trọn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan cứ như vậy mà bị Hàn Thanh ôm ấy, cảm xúc bối rối không biết làm sao. Sau đó, cô ấy liền nghe thấy tiếng của Hàn Thanh: “Chụp được rồi.”
“..
Cho nên tư thế hiện tại chính là, anh ấy ôm cô ấy vào lòng, hai người nằm trên giường của khách sạn selfie? Trên trán Tiểu Nhan hẳn lên những nếp nhăn, suy nghĩ của người đàn ông này như thế nào vây? Selfie trên giường lớn của khách sạn, cô ấy thật sự làm không nổi. Cứ cảm thấy, nếu như bối cảnh chụp của bức ảnh bị lộ ra thì không những sẽ xấu hổ mà còn khiến cho những người hay suy diễn lung tung nảy ra những suy nghĩ vô cùng kỳ lạ…