CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

"Xin chào."Đoan Mộc Trạch đột nhiên đưa tay chào hỏi với Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, ánh mắt của người này rất thiện ý, nhưng người bên cạnh thì.... Hàn Mộc Tử và Đoan Mộc Tuyết nhìn nhau, trong ảnh mất có thể thấy được sự thù địch mạnh mẽ.

Chẳng biết sao, Hàn Mộc Tử đột nhiên có linh cảm rằng người phụ nữ trước mặt này chính là người phụ nữ đêm hôm đó tiếp điện thoại của cô, nói Đoan Mộc Trạch đang đi tắm.

Cô ta ăn mặc quần áo rất quyến rũ, mà cô... Ánh mắt Hàn Mặc Tử chợt ngưng lại, sau đó cong môi. “Đừng vội bảo bọn họ đi, nếu đã tới rồi thì phải chiêu đãi cẩn thận."

Anh cau mày lại, nhất thời không biết Hàn Mộc Tử có ý gì, tại sao lại bảo anh chiêu đãi cẩn thận hai anh em Đoan Mộc." “Em đi rửa mặt một chút."Hàn Mộc Tử kéo chặt áo khoác trên người mình, sau đó mỉm cười với Dạ Mạc Thâm, quay người đi vào phòng.

Sau khi Hàn Mộc Tử đi về phòng thì cấp tốc cởi áo khoác của Dạ Mạc Thâm, sau đó đi vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo trang điểm.

Sau khi xác nhận là lớp trang điểm của mình không quá chói hay nhạt, Hàn Mộc Tử đưa tay vén mái tóc dài ra sau đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Khi cô đẩy cửa ra một lần nữa thì nhìn thấy hai anh em nhà Đoan Mộc đang ngồi trên sopha.

Đoan Mộc Trạch lười biếng ngồi trên sopha, trong tay vẫn còn cầm một chén trà, vẻ mặt lãnh đạm, vừa nghe thấy âm thanh thì lập tức nhìn về Hàn Mộc Tử.

Chỉ một cái liếc mắt, ánh mắt Đoan Mộc Trạch lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó nói: “Em gái, anh cảm thấy em nên từ bỏ đi.”

Đoan Mộc Tuyết nghe vậy thì ngồi thẳng sống lưng: “Em từ bỏ làm gì? Mặc Thâm vẫn chưa có kết hôn, em có thể cố gắng vì hạnh phúc của mình."

Dạ Mạc Thâm nhìn thấy Hàn Mặc Tử đi ra, phát hiện là cô đã đối váy, hơn nữa còn cẩn thận trang điểm qua.

Dạ Mạc Thâm cảm thấy... Đại khái là anh đã hiểu ý tưởng của cô.

Trong đôi mắt màu đen hiện lên ý cười thản nhiên, Dạ Mạc Thâm ngồi im tại chỗ, nhìn Hàn Mộc Tử đi tới bên cạnh anh, anh tự nhiên đưa tay ra, nhường vị trí bên cạnh cho cô.

Đoan Mộc Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Mộc Tử, rõ ràng là nhìn ra cô đi vào phòng rửa mặt trang điểm, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng mà cô vẫn ăn mặc rất đúng chỗ.

Nghĩ vậy, Đoan Mộc Tuyết ngồi thẳng sống lưng, mỉm cười nhìn về phía Hàn Mặc Tử. “Quý cô này nóng lòng trở về thay quần áo trang điểm là bởi vì sợ thua tôi sao?"

Hàn Mộc Tử vừa ngồi vào bên cạnh Dạ Mạc Thâm thì nghe thấy một câu như vậy.

Cô sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Đoan Mộc Tuyết.

Đoan Mộc Tuyết mặc một chiếc váy rất phù hợp, tô son môi màu hồng, tóc xoăn khiến cho cô ta càng thêm quý phái.

Mà hôm nay Hàn Mộc Tử thay một chiếc váy màu xanh nhạt, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, phối hợp thêm với mái tóc xanh để xóa.

Hàn Mộc Tử ngồi ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm, gần như là hòa quyện luôn vào anh.

Khí tức mạnh mẽ của Dạ Mạc Thâm vừa vặn hòa tan khí tức nhu hòa của Hàn Mộc Tử.

Cơ thể Hàn Mộc Tử dựa vào Dạ Mạc Thâm, bờ môi cong lên, độ cong vừa phải. “Tôi không hiểu rõ ý của cô đây là gì cả, lúc trước là tôi vừa mới ngủ dậy, không tiện gặp khách, quý cô đây cho rằng tôi trở về trang điểm là vì muôn phân cao thấp với cô? Chẳng lẽ bình thường ở nhà cô gặp khách chỉ toàn mặc quần áo ngủ không trang điểm?"

Đoan Mộc Tuyết dừng lại, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử trở lên nghiêm túc hơn.

Xem ra người phụ nữ này không phải nhân vật dễ đối phó, cô ta nhìn Đoan Mộc Trạch một cái, phát hiện bộ dạng của anh ta như đang xem kịch vui, Đoan Mộc Tuyết thật sự muốn đạp cho anh ta một phát.

Thế nhưng ở trước mặt Dạ Mạc Thâm, Đoan Mộc Tuyết vần nhịn loại xúc động này lại, mà là chậm rãi nói: “Đương nhiên sẽ không, nhà họ Đoan Mộc chúng tôi rất chú trọng lễ nghi bề ngoài. “Nhưng mà..."Đoan Mộc Tuyết nhìn cô một cái, đem ảnh mắt rơi vào trên người Dạ Mạc Thâm. “Cho dù cô có mặc đồ ngủ đi ra thì tôi cũng sẽ không để ý, dù sao tôi tới để tìm Mặc Thâm."

Hàn Mộc Tử nghe vậy thì không hề giận, ngược lại còn mỉm cười ôm lấy cánh tay của Dạ Mạc Thâm. “Nếu như vậy thì tôi càng phải rửa mặt trang điểm, không thể mất mặt mũi của anh ấy đi được"

Dạ Mạc Thâm cảm nhận thấy động tác của cô, vừa vặn đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, sau khi hiểu ý của cô, Dạ Mạc Thâm gập đầu phụ họa. “Bộ dạng em trang điểm chỉ có thể để cho một mình anh xem thôi.”

Nói xong, ngón tay anh còn xoa lên khỏe môi của cô, nhẹ nhàng lau một cái, đầu ngón tay lập tức dính một vệt màu, sau đó anh đưa lên môi nếm, môi mỏng cong lên. “Hôm nay son của em hình như có vị đào?” Nụ cười bên môi Hàn Mộc Tử cứng lại.

Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Tuyết cũng biến mất khi nhìn thấy động tác của Dạ Mạc Thâm, hai tay đặt ở trên đùi siết chặt lấy nhau.

Người đàn ông vẫn dịu dàng trước mặt cô ta này, vẫn là người dùng chăn cuốn lấy cô ta rồi thô lỗ ném cô ta ra khỏi phòng vì sợ chạm phải người cô ta sao?

Làm sao lại có sự khác biệt lớn như thế? Rõ ràng khi ở trước mặt cô ta thì lạnh lùng như một khối băng, thế nhưng ở trước mặt người phụ nữ này thì....

Đoan Mộc Tuyết âm thầm cần môi, lại nghe thấy Đoan Mộc Trạch nhắc nhở một câu. “Nhắc nhở em một câu, hiện tại từ bỏ, mặt mũi của cô chủ nhà Đoan Mộc của em sẽ không bị mất triệt để. “Câm miệng."Hàn Mộc Tử nhỏ giọng quát lên một tiếng: “Khó khăn lắm em mới coi trọng một người, anh đã nói sẽ giúp em, bây giờ đến nơi rồi thì đánh trống lui quân?”

Đoan Mộc Trạch cười một tiếng: "Không sai, đúng là anh nói sẽ giúp em, nhưng mà em không thấy sao? Trong mắt Dạ Mạc Thâm toàn là người phụ nữ kia, không hề có chút trêu đùa nào." “Bọn họ chưa có kết hôn, ai nói là không đùa giỡn?”Đoan Mộc Tuyết tức giận nói một câu, trong lòng ghen ghét không chịu nổi.

Nếu như Dạ Mạc Thâm đối xử với Hàn Mộc Tử lạnh nhạt một chút thì không sao, thế nhưng Dạ Mạc Thâm lại đối xử với Hàn Mặc Tử rất tốt, khác hoàn toàn với cô ta, trong lòng cô ta có cảm giác chênh lệch rất lớn, cô ta rất là không cam lòng.

Cô ta vừa mới dứt lời, bên kia Dạ Mạc Thâm đã ôm lấy bả vai Hàn Mộc Tử, đột nhiên nói: "Đúng rồi, tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ.

Ý cười trong mắt Hàn Mặc Tử cũng cũng cứng đờ, không ngờ Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên nói một câu như vậy.

Đúng là cô đã đồng ý làm lành với Dạ Mạc Thâm, thế nhưng hai người còn chưa nói tới bước tổ chức hôn lễ.

Anh thế nào mà..... “Anh nói cái gì?"Đoan Mộc Tuyết không thể ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy. “Tháng sau các người kết hôn?”

Vậy thì chẳng phải cô ta chỉ còn thời hạn một tháng để theo đuổi Dạ Mạc Thâm? Đoan Mộc Tuyết còn đang ngóng bọn họ chia tay đó! “Như vậy sao? Vậy chúc mừng cậu, nhớ mời chúng tôi đi uống rượu mừng đó.

Phản ứng của của Đoan Mộc Trạch hoàn toàn khác Đoan Mộc Tuyết, anh ta vẫn dựa ở ghế như cũ, bộ dáng rất lười biếng, đến cả ý cười bên môi cũng rất hờ hững.

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Khách quý của nhà họ Đoan Mộc có vẻ rất bận, tôi nghĩ không nên mời thì hơn.” “Ây, không bận, không bận, tôi là Tổng giám đốc của gia tộc Đoan Mộc, thời gian rất tự do!”

Hàn Mộc Tử: ".."Da mặt người này còn rất dày.

Bình luận

Truyện đang đọc