CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1672:

 

Một giây sau, Uất Trì Diệc Thù cúi người xuống, kéo cô gái nhỏ vào.

 

trong ngực, một tay ghì chặt lấy vai cô, một tay để sau gáy cô nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Được, sắp thành thanh niên đến nơi rồi mà còn khóc lóc như thế này có xấu hổ không chứ?”

 

Cô gái nhỏ khịt mũi, duỗi tay ra ôm lấy vòng eo anh: “Anh ơi, em muốn ăn kem ly, ăn chocolate, ăn kẹo đường, cả bánh ga-tô nữa”

 

Uất Trì Diệc Thù: “..”

 

“Có được không?”

 

“Nhiều thế ư?”

 

“Không được sao? Anh keo kiệt quá.”

 

“Không phải là không được, nhưng không phải là em muốn giảm béo sao?”

 

“Hôm nay không giảm! Viên Viên đang vui! Viên Viên muốn ăn!”

 

Giọng nói của cô gái nhỏ tràn đây sức sống và vui sướng, giống như bọn họ đã trở lại khoảng thời gian thoải mái vui vẻ trước kia. Tâm trạng dạo này rất tệ hại của Uất Trì Diệc Thù cũng dần thả lỏng ra, nhẹ nhàng đáp ứng cô: “Được, đi ăn”

 

Hôm đó, Uất Trì Diệc Thù dẫn Đường Viên Viên đi ăn kem que, ăn kẹo đường, bánh ga-tô, lại còn mua socola cho cô.

 

Đường Viên Viên ăn hết kem ly xong lại muốn ăn thêm ly nữa, nhưng bị Uất Trì Diệc Thù nhìn thấy, anh quát khẽ: “Kem ly lạnh, ăn một lần thôi không được ăn nhiều”

 

“À?” Đường Viên Viên ngơ người ra: “Nhưng mà em muốn ă Nói xong, trong đầu cô chợt nảy ra một ý, cắn vào kem một cái, sau đó đẩy đến trước mặt Uất Trì Diệc Thù: “Nếu không thì anh ăn nhé?”

 

Anh không nhận kem, dvv bèn hỏi: “Anh, có phải anh ghét bỏ kem đã bị Viên Viên cắn không? Anh đang ghét bỏ Viên Viên à?”

 

“Dĩ nhiên là không phải.”

 

Uất Trì Diệc Thù nhận lấy ly kem, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô một cái. Vẻ mặt cô gái nhỏ rất vui mừng, cũng không có vẻ thẹn thùng hay gì cả, thoải mái ăn bánh kem của mình.

 

Rõ ràng là cô không ý thức được rằng, để cho anh ăn đồ cô từng cắn vào là chuyện mờ ám đến mức nào.

 

Trong mắt cô, đây chỉ là thứ cô không được ăn, thì không thể lãng phí nên đưa cho anh mà thôi.

 

Cho nên, chỉ có bản thân anh suy nghĩ quá nhiều, Uất Trì Diệc Thù tự phỉ nhổ bản thân mình một lần.

 

Cô ngây thơ như vậy, anh không thể dùng những suy nghĩ quá đáng kia để nghĩ về cô được.

 

Uất Trì Diệc Thù không thích ăn kem. Khi còn bé chỉ có anh nhìn cô ăn. Anh cúi đầu cắn một miếng, hương vị lạnh lẽo hòa với ngọt ngào lập tức cuốn lấy toàn bộ vị giác của anh.

 

Dường như cũng không tệ lắm.

 

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Uất Trì Diệc Thù khi ăn kem.

 

“Anh, ăn ngon không?” Đường Viên Viên ngây thơ hỏi anh.

 

“Ừm” Uất Trì Diệc Thù gật đầu.

 

Nghe anh trả lời như vậy, cô gái nhỏ lại vui vẻ ăn bánh kem của mình.

 

Thế nhưng sau đó cô lại muốn ăn cái khác, cho nên bỏ lại một nửa bánh kem đang ăn dở. Thấy anh sắp ăn xong kem, cô bèn đẩy bánh kem lên trước mặt anh.

 

“Anh, em không ăn được nữa, anh ăn hết thay em được không?”

 

Uất Trì Diệc Thù mấp máy môi: “Không ăn được mà còn muốn ăn cái khác à?”

 

“Ừm, em không ăn nổi bánh kem nữa, nhưng em có thể ăn được cái khác mà. Có được không anh?”

 

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Ăn ít thôi”

 

“Cảm ơn anh”

 

Trong ngày hôm đó Đường Viên Viên đã ăn rất nhiều thứ, ăn không hết thì để Uất Trì Diệc Thù giải quyết.

 

Quan hệ giữa hai người cũng đã hòa hoãn hơn, mà dường như còn đang ấm lên.

 

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Uất Trì Diệc Thù.

 

Trên đường về, cô gái nhỏ chơi mệt rồi, ôm lấy tay anh mà dựa vào trên người anh, mắt nhẳm lại, có vẻ như không muốn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc