CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hó?

Hàn Mặc Tử còn tưởng rằng mình nghe lâm, hoặc là bị ảo giác, nếu không, cô làm sao có thể nghe được Dạ Mạc Thâm tán thưởng ý kiến của George chứ?

Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, dung mạo tuần tú và sâu thẳm hút hồn như biển cả vô biên, đôi môi mỏng nhìn có chút khô khốc có lẽ vì đã lâu không uống nước, anh nghiêng người qua

"Đề nghị đó rất hay, em có thể cân nhắc

thật kĩ, em nghĩ sao?" Hàn Mặc Tử đứng im tại chỗ.

Anh đang đứng rất gần cô, từng hơi thở của anh cứ phả vào có, tạo cho có một cảm giác gì đó rất ảo diệu

Hàn Mộc Tử nhẹ giọng hỏi anh.

"Thật sự có thể ư?"

Hỏi xong, cô lại lo lắng chớp chớp mắt: "Anh đồng ý... trở về Việt Nam với em sao?"

Giọng cô ấy run lên, có lẽ là do quá phần khích. Nếu Dạ Mạc Thâm thực sự cùng cô ấy trở về Việt Nam thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Khi có đến Việt Nam, có rất nhiều người kế cạnh và ủng hộ cô. Không như bây giờ, cô chỉ có một mình. Dạ Mạc Thâm vòng tay qua chỗ cô, ôm cô để cô ngôi trực tiếp lên đùi mình, Hàn Mặc Tử không cao, cũng không thấp, nhưng lại gầy. Vì vậy, trong mắt Dạ Mạc Thâm, có là một người con gái vô cùng nhỏ bé

Muốn ôm vào lòng hay muốn vác trên vai

đều rất nhẹ nhàng.

Giống như bây giờ, cô lại bị anh kéo đến ngồi lên đùi, tay chỉ có thể ôm lấy vai anh.

Dạ Mạc Thầm nghĩ rằng có lẽ minh điên rồi.

Rõ ràng người phụ nữ này mình quen biết chưa lâu mà, sau khi George đưa ra đề nghị, phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy thật vô lí. Dạ Mạc Thám mình sao lại phải bỏ trốn cơ chú?

Nhưng sau đó cũng không biết tại sao, anh cảm thấy việc trở về Việt Nam với cô dường như là một điều tốt.

Hàn Mặc Tử không biết lúc này Dạ Mạc Thâm đang nghĩ gì, anh ôm chặt cô, dựa đầu vào vai cô, bờ môi mỏng lướt qua cổ cô không biết là cố ý hay vô thức

Cuối cùng cô nghe thấy một tiếng thở dài

năng ně.

"Em cho tôi uống cái quái gì vậy?"

Tại sao anh càng ngày càng bị cô mè hoặc?

Anh không rõ và cũng không muốn biết rõ

Sau khi trở về công ty, Hàn Mộc Tử bảo Dạ Mạc Thâm thả mình xuống một chỗ cách công ty rất xa, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, cho nên Dạ Mạc Thâm nhanh chóng dừng xe, sau khi Hàn Mộc Tử xuống xe đóng cửa xe rồi nói với anh: "Em sẽ đến công ty som."

“Ừ” Dạ Mạc Thâm mim mỗi đắc ý: “Dù bây giờ em có trốn tránh như thế nào đi nữa, thì sau này những người khác cũng sẽ phải biết thôi." Lời nói nhẹ nhàng, nghe như không có gì, nhưng phải tỉ mỉ suy nghĩ thì mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Hai má Hàn Mặc Tử ứng hồng, cô giục anh "Anh mau di di."

Đạ Mạc Thậm đành lại xe rời đi.

Sau khi anh rời đi, nụ cười trên mặt Hàn Mộ Tử dân dân biến mất.

Cô hơi thất vọng, vừa rồi ở nhà hàng có hỏi anh câu cuối cùng, nhưng anh nhất định không trả lời

Hàn Mặc Tử lắc đầu,

Có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều, dù sao anh cũng chỉ nói ý kiến đó không tệ, nhưng anh không nói chắc chắn,

Cô mới là người vừa ngốc vừa ngây thơ hỏi. Hàn Mặc Tử đưa tay lên tự xoa má mình,

chậm rãi đi về công ty.

Khi Hàn Mặc Tử sắp đến công ty, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào công ty.

Bóng lưng của người phụ nữ đó vừa lạ, vừa rất quen, như thế đã nhìn thấy ở đâu đó

"Đoan Mộc Tuyết

Nhân viên bảo vệ biết Đoạn Mộc Tuyết nên khi thấy cô ta vào công ty, họ đều chủ động chào hỏi.

Đoan Mộc Tuyết lướt mắt về phía những người bảo vệ, trong đáy mất hiện lên đầy sự khinh thường, bản thân mấy người đàn ông này chẳng có chút bản lĩnh, mỗi lần đều dùng kiểu ảnh mất ngưỡng mộ này nhìn cô ta, cũng không tự nhìn lại mình xe có xứng hay không

“Tôi đến tim anh Thâm Cô gọi Da Mạc Thăm một cách thân mật với giọng nói lanh lảnh. Vài nhân viên an ninh nhìn nhau, sau đó nói nhỏ: "Xe của tổng giám đốc vừa mới về, bây giờ cô lên liền có thể gặp được anh ấy.

Đoan Mộc Tuyết nhếch môi cười rạng rỡ Thế hả? Vậy thì bây giờ tôi sẽ lên đó. Ai trong các anh sẽ dẫn tôi lên đây?"

Đoan Mộc Tuyết được một nhân viên bảo vệ dần lên, Hàn Mộc Tử đứng cách đó không xa đã nhìn thấy hết mọi việc

Đoan Mộc Tuyết...

Cô làm ở công ty lâu như vậy, nhưng là lần đầu tiên gặp cô ta ở công ty, chẳng lẽ bởi vì chuyện đính hôn không thành nên đến thắng công ty tìm Da Mạc Thâm sao?

Cô không biết là vì nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết, hay là vì hôm nay không có mặt trời mà cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Đứng đó một hồi, Hàn Mặc Tử mới bước vào. Sau đó, cô nhìn thấy bảo vệ đưa Đoan Mộc Tuyết đến quầy lễ tân nói gì đó, lễ tân lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cung kính gật đầu chào Đoan Mộc Tuyết, sau đó bước ra khỏi quây dẫn Đoan Mộc Tuyết đi.

Mọi người đều biết mối quan hệ giữa nhà Đoan Mộc và nhà Uất Trì, cho nên dù Đoạn Mộc Tuyết không hẹn trước, nhưng họ không dặm đặc tôi với cô ta, vì vậy liền trực tiếp dẫn cô ta lên.

Lễ tân nghĩ, lần trước Đoan Mộc Trạch tới tìm tổng giám đốc, cũng không có chuyện gì, vậy đưa Đoan Mộc Tuyết này lên chắc cũng không vấn đề gì.

Vì vậy, lễ tân trực tiếp dẫn Đoan Mộc Tuyết đi lên bằng thang máy chuyên dụng của Dạ

Mạc Thầm

Còn Hàn Mặc Tử đã chứng kiến tất cả những điều này, đứng ở cửa thang máy mà do sự không biết có nên đi lên vào lúc này không.

Nếu bây giờ cô đi lên, nhất định sẽ phải chạm mặt với Đoan Mộc Tuyết, trước đây hai người đã từng gặp nhau.

Nếu như bây giờ gặp mặt thì có ta nhất định sẽ nhận ra mình.

Trước đây khi Dạ Mạc Thâm chưa mất trí nhớ, Đoàn Mộc Tuyết có suy nghĩ muốn cướp người yêu của người khác, huống chi Dạ Mạc Thâm bây giờ đã mất trí nhớ?

Nhìn thấy cô, cô ta nhất định sẽ nói với Uất Trị về hoàn cảnh của mình, đám người này... cố tình xóa đi những thứ đó, nhất định là cùng một giuốc.

Nếu như không gặp...

Gặp... hay không đây.

Cuối cùng, Hàn Mặc Tử nghiến răng nghiến lợi rồi vẫn ấn nút thang máy.

Gặp thì gặp thôi, cử né tránh mãi cũng không phải là cách tốt.

Điều quan trọng nhất là cô cũng không trồn tránh được mãi, nếu hôm nay Đoan Mộc Tuyết đã tự mình đến, vậy cũng nên đi gặp cô ta rồi.

Nhìn thấy con số trên thang máy dần dần tăng lên, lòng Hàn Mặc Tử càng bình tĩnh hơn.

"Cô chủ Đoan Mộc Tuyết, cẩn thận, mời cô theo tôi đi bên này."

Lễ tân đưa Đoan Mộc Tuyết đến văn phòng của Dạ Mạc Thâm. Trong lúc đó, họ tình cờ gặp chị Lâm từ

phòng thư ký đi ra.

"Chị Lâm, vị này là cô Đoan Mộc Tuyết có chủ của tập đoàn Đoan Mộc. Cô ấy sắp tới tìm

tổng giám đốc của chúng ta

Nhà Đoan Mộc Ư?

Chị Lâm liếc nhìn Đoan Mộc Tuyết, cô ta cũng kênh kiệu nhìn lại cô, như không coi cô ra gi.

Tại sao gần đây sao lại nhiều người nhà Đoan Mộc đến tìm tổng giám đốc như vậy? Tuy rằng trong lòng còn chút nghi ngờ, nhưng dù sao giữa hai nhà cũng có mối quan hệ với nhau, chị Lâm tự nhiên cũng không có ngăn cản, gật đầu: "Được, tôi biết rồi, đưa cô ấy vào di.

Bình luận

Truyện đang đọc