CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1654:

 

Đường Viên Viên kiên trì với suy nghĩ của bản thân. Từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy bản thân đối với Uất Trì Diệc Thù mà nói là người đặc.

 

biệt. Dù sao thứ mà người khác đều không được hưởng thụ thì cô đã được hưởng thụ rồi.

 

Nhưng nói như vậy, tức là cô có thể có nhiều cơ hội hơn người khác rồi.

 

Đường Viên Viên mang theo sự mong chờ vô hạn.

 

Bởi vì phải đến công viên giải trí, cho nên lần đầu tiên Đường Viên Viên nghiêm túc trang điểm. Nhưng cô phát hiện ra váy trong nhà mặc.

 

lên người cô đều đã trở nên to hơn trước đây rồi, không còn thích hợp với dáng người hiện tại của cô nữa.

 

Vì vậy, bà Đường gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh liền có người làm mang một lượng lớn váy mới, trang sức mới, giày mới đến nhà họ Đường cho Đường Viên Viên tùy ý lựa chọn.

 

“Được rồi, con gái cục cưng của mẹ. Con mau thử đi. Lúc nào chọn xong rồi thì trang điểm thật xinh đẹp, ra ngoài hẹn hò với anh trai”

 

Đường Viên Viên bị lời nói của bà Đường làm cho mặt cô đỏ hây hây.

 

Cuối cùng Đường Viên Viên đã chọn một chiếc váy công chúa màu trắng bạc giống như đóa hoa sen. Làn da cô trắng nõn, sau khi mặc chiếc váy lên, cả người Đường Viên Viên càng trở nên óng ánh long lanh, giống như đã quét lên một tầng ánh sáng màu trắng bạc.

 

“Mẹ ơi, con mặc thế này liệu có khoa trương quá không?”

 

“Khoa trương cái gì?” Bà Đường thật sự yêu cô con gái mình đến tận xương tủy. Bà cúi người xuống, ôm lấy cô, để mặt cạnh khuôn mặt cô, cùng nhau nhìn vào gương.

 

“Con gái mẹ mặc thế này thật sự quá đẹp.”

 

“Mặc như vậy đi. Thể hiện ra dáng vẻ tốt nhất của bản thân cho người mà con thích xem. Như vậy thì cậu ấy sẽ bị con nắm chặt trong tay”

 

Đường Viên Viên đã gầy đi gần mười cân. Lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân nhìn cũng hơi đẹp. Dáng người cô đã hiện lên rõ ràng hơn trước.

 

Vì vậy, Đường Viên Viên bắt đầu mong đợi cuộc đi chơi ở công viên giải trí chiều nay.

 

Đã đến thời gian hẹn, Đường Viên Viên đã đang ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại đứng ở cửa chờ đợi rồi. Sau khi cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Đường Viên Viên lập tức vẫy đôi tay nhỏ.

 

Đợi chiếc xe dừng lại, cô chạy như bay đến bên cạnh.

 

“Anh”

 

Lúc Uất Trì Diệc Thù đẩy mở cửa xe, anh đã bị Đường Viên Viên của ngày hôm nay khiến cho kinh ngạc, ánh mắt anh sâu thêm mấy phần.

 

Cô gái nhỏ hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng bạc, đi đôi giày xăng đan đế vừa. Cô sau khi gầy đi thì cảm có hơi nhọn, ánh mắt trong vắt như nước suối. Buổi chiều nắng như vậy, cô bé lại ngoan ngoãn đứng ở đó, đầu hơi ngẩng lên nhìn anh, miệng khẽ gọi: “Anh”

 

Uất Trì Diệc Thù không biết đã rơi vào thứ gì đó, tay anh hơi khựng lại, sau đó bước tới phía Đường Viên Viên.

 

“Lúc tới nơi có thể hơi nắng một chút, có mang theo kem chống nắng rồi chứ?”

 

“Có rồi ạ”

 

“ừ”

 

Vân như mọi khi, Đường Viên Viên đợi Uất Trì Diệc Thù mở cửa cho cô. Vốn dĩ Đường Viên Viên định ngồi ở ghế phụ lái, nhưng hôm nay cô lại thấy Uất Trì Diệc Thù mở cửa sau xe, cô thấy hơi lạ, gọi: “Anh?”

 

“Em ngồi sau đi”

 

Giọng nói của Uất Trì Diệc Thù hơi trầm: “Phía trước lát nữa sẽ có người ngồi”

 

“Ồ” Đường Viên Viên cảm thấy có hơi thất vọng, lại vẫn bước vào ghế sau. Bàn tay nhỏ của cô đặt trên chân, có hơi căng thẳng mà nắm vào nhau. Cô vốn còn cho rằng chuyến đi chơi công viên giải trí chiều nay chỉ có hai người, không ngờ còn có người khác.

 

“Anh ơi, phải đi đón anh Sở Phong sao ạ?”

 

“Không phải”

 

Đường Viên Viên mở lớn mắt, tò mò nhìn chằm chằm vào Uất Trì Diệc Thù.

 

“Là người lần trước em đã gặp”

 

Lần trước đã gặp? Đường Viên Viên nhớ lại một chút mà không nhớ ra được.

 

“Lát nữa nhìn thấy là em biết thôi”

 

Rất nhanh sau đó, chiếc xe rẽ tới rẽ lui, cuối cùng dừng lại ở trước một quán cà phê. Cách đó xa xa, Đường Viên Viên liên nhìn thấy một cô gái với dáng người yêu kiều, trang điểm thời thượng từ trong cửa hàng đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc