Nếu anh đã bảo mình đợi, vậy nên cô không thể ra ngoài vào lúc này, để Dạ Mạc Thâm đợi một thời gian có được hay không?
Hơn nữa, Hàn Mộc Tử cũng không biết đây là đâu.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, cô đơn giản đứng dậy và đi ra ngoài ngôi nhà, định xem xét môi trường ở đây, và nhân tiện, xem dây là đâu.
Khi đi tới phòng khách, Hàn Mộc Tử phát hiện ban công rộng lớn thông với phòng khách, nhưng rèm cản sáng đã bị kéo ra một nửa.
Cô vươn vai, bước tới và kéo rèm cửa.
Ánh nắng hôm nay thật tốt, không biết Dạ Mạc Thâm sẽ ở đây bao lâu nữa.
Hàn Mộc Tử đi tới ban công nhìn quanh, liền thấy quen thuộc hơn, cây bạch quả ở cổng, con đường nhỏ sỏi đá quen thuộc.
Đây... nó có vẻ là khu phố nơi cô sống.
Và vị trí này...
Mười giây sau, Hàn Mộc Tử từ ban công trở lại, vội vàng đi về phía cửa.
Sau khi mở cửa, Hàn Mộc Tử sững sờ nhìn về phía cửa của mình.
Qua nhiên...
Hóa ra là sau khi cô ngủ quên, Dạ Mạc Thâm đã trực tiếp đưa cô qua nhà.
Dạ Mạc Thâm vẫn còn ở đây.
Trong thời gian ngắn, trong lòng Hàn Mộ Tử ngũ vị tạp trần, cô không biết nên nói gì nữa.
Theo như cô biết, lúc trước cô mua căn nhà này, thì căn nhà đối diện không có ai ở, không có chuyện cô mua nhà ở đối diện nhà Dạ Mạc Thâm. Vì vậy rất có thể sau này căn nhà này là do Dạ Mạc Thậm mua.
Về phần tại sao anh lại mua, không cần nghĩ cũng biết lý do.
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, thuận tay đóng cửa lại, trở về phòng. Dạ Mạc Thâm rất nhanh đi tới, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Mộc Tử đang ngồi trên số pha ngẩng đầu nhìn anh.
Tóc tại quần áo anh có chút lộn xộn, trên trán có chút mồ hôi, Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn thời gian, vừa rồi cúp điện thoại chỉ có mười phút.
Anh gấp đến mức nào?
Hàn Mộc Tử đứng dậy, Dạ Mạc Thâm đi tới, trực tiếp ôm eo cô. "Là anh không tốt, để em đói bụng sao?" “Ư... không phải vậy." Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Sao anh tới nhanh vậy? Anh là người siêu tốc sao? Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng: "Lo lắng cho anh?"
Cô dời tầm mắt, lại nghe thấy anh nói: "Yên tâm, anh kiểm soát tốc độ của mình rất tốt. Dù sao anh cũng phải giữ mạng để đưa em đi ăn chứ."
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không khỏi trừng mắt nhìn anh: "Muốn anh dẫn ai? Rõ ràng là em có thể tự mình giải quyết, hơn nữa đây không phải là nơi em không quen thuộc." "Xem ra em đã đi ra ngoài xem rồi."
Hàn Mộc Tử gật đầu: "Vừa rồi em ra nhìn ban công chờ anh, cho nên... em đoán được."
Dạ Mạc Thâm dựa vào cổ cô, thấy cô đã mặc xong bộ quần áo anh chuẩn bị cho mình, đôi mắt đen ẩn chứa ý cười sâu xa. "Thích không?" “Cái gì?” Hàn Mộc Tử kinh ngạc ngẩng đầu, có phần không đoán được ý của anh. "Quần áo." Dạ Mạc Thâm cúi đầu, dịu dàng nhìn cô: “Anh tự mình chọn.” “Anh tự mình chọn?"Một câu suýt chút nữa cô thốt ra, rốt cuộc ở đó có nhiều quần áo như vậy, anh ở đâu ra nhiều thời gian chọn như vậy chứ? Nhưng... nghĩ đến kích cỡ quần áo rất vừa với thân thể, Hàn Mộc Tử cảm thấy nói anh nói có vẻ đúng.
Vì vậy, cô chớp mắt, và sau đó khen một câu. "Tạm được, cũng thích." "Để anh xem một chút..." Dạ Mạc Thâm trầm giọng, đưa tay sờ vào cổ áo cô, cố gắng cởi cúc áo khoác.
Sắc mặt Hàn Mặc Tử đột nhiên thay đổi, đè lại tay anh: "Anh làm gì vậy?" “Nhìn quần áo anh chọn." "Nhìn thì nhìn đi. Sao anh lại cởi quần áo của em?" Hàn Mộc Tử vỗ vỗ tay, lùi lại một bước, cảm thấy người này thật sự không nghiêm túc. Sau khi quay lại với nhau, anh dường như đang suy nghĩ về từng phút từng giây ngủ với mình.
Có phải do cấm dục quá lâu không? Nên cảm thấy anh không giống như trước đây? Dạ Mạc Thầm nghe vậy, ánh mắt trầm xuống một chút, lại nghiêng người: "Không cởi quần áo thì anh biết làm như thế nào?"
Vẻ mặt Hàn Mộc Tử nhìn anh như kẻ có bệnh, vừa tránh đi vừa nói: "Anh bớt bớt đi, anh nhìn như vậy là được, anh sẽ không..."
Sau khi dừng lại, cô chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại ở chỗ mình đang đứng, mở to mắt nhìn anh. "Anh nói tự mình chọn, sẽ không..."
Không phải là đồ lót, phải không? Hàn Mộc Tử nhìn xuống ngực của mình, khóe miệng không khỏi giật giật, đang lúc ngẩn người, Dạ Mạc Thâm lại nghiêng người, một bàn tay to khác ôm lấy eo của cô, một tay cởi các nút trên ngực cô. "Ngoan, anh xem thử một chút."
Hàn Mộc Tử biến sắc: "Dạ Mạc Thâm, anh dừng lại cho em."
Cô giận dữ hét lên.
Động tác tay của Dạ Mạc Thâm dừng lại, anh nhìn xuống cô, đôi mắt đen đây vẻ cầu xin, ngữ khí trầm xuống: "Anh xem một chút đi, có được không?"
Hàn Mộc Tử: "... không." “Được không?" Dạ Mạc Thâm tiếp tục dỗ dành cô, giọng nói từ tính của anh dường như có ma lực, khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy mình sắp mất trí rồi.
Mỗi cô mấp máy, và cô nhìn chăm chăm vào Dạ
Mạc Thâm.
Cuối cùng thì... như có ma quỷ xui khiến, cô gật đầu.
Sau khi được sự đồng ý của cô, Dạ Mạc Thâm không dừng lại mà nhanh chóng cởi cúc áo của cô, để lộ xương quai xanh trắng nõn và xinh đẹp, hai bên trái phải là dây áo màu đỏ.
Hàn Mộc Tử có thể cảm nhận được cử động của anh, cũng có thể cảm thấy hơi thở của anh dần dần tăng lên, cô lo lắng chớp mắt, sau đó cắn chặt môi dưới. "Anh, anh xem xong chưa?" "Hừm..." Dạ Mạc Thâm ngh
iêm túc nhìn nó, môi mỏng khẽ câu: "Nó rất vừa với cơ thể của em, xem ra cỡ anh chọn cho em là đúng rồi."
Thấy anh nhìn chăm chăm suốt, khuôn mặt và lỗ tại của Hàn Mộc Tử đỏ lên, nghiến răng đẩy anh ra. "Được rồi, anh xem xong rồi, đi ăn được không? Tôi chết đói rồi."
Cô bước sang một bên, xoay người mặc lại quần áo. Ngay khi cài cúc áo đầu tiên, Dạ Mạc Thầm đã ôm chầm lấy sau lưng cô: "Chúng ta gọi đồ ăn ngoài, ăn sau nhé, được không?"
Trong khi anh đang nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, và tay anh trở nên không yên phận. Tiếng chuông báo thức của Hàn Mộc Tử vang lên, biết mục đích của anh đến là gì, cô đảo mắt nhanh: "Không được, ăn xong em còn phải đến công ty. Nếu hôm nay anh không để tôi ra khỏi nhà, đừng nghĩ tới gặp lại con trai của anh. "
Bàn tay ôm eo cô, người phía sau miễn cưỡng lùi ra xa.
"Mộc Tử, em đối xử với anh thật sự là tàn nhẫn."
Dạ Mạc Thâm than thở, như đang nhẫn nại, bất ngờ anh chồm tới cắn vào cổ cô một cái. Thật lâu sau, Hàn Mộc Tử cảm thấy cổ tê dại, vừa định đẩy anh ra, người ta đã bỏ mình ra, Dạ Mạc thâm lùi ra sau. "Được rồi đi thôi." "Đợi chút."
Hàn Mộc Tử muốn xem anh có để lại dấu vết trên cổ hay không, nhưng đã bị Dạ Mạc Thâm bế lên và đi ra ngoài.
Hàn Mộc Tử không có thời gian nhìn đến cái cổ của cô, liền xuống lầu lên xe mới có thời gian nhìn cổ của mình.Qua nhiên, trên cổ cô có khắc một vết màu hồng. Thảm nhất là hôm nay cô đã mặc một chiếc áo cổ thấp.