*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn nhiều như thế, tôi cũng rất lo lắng nha."
Hàn Mộc Tử lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Buổi tối hôm nay, số phòng trong nhà hình như không đủ để ngủ.
Căn nhà này hai tầng ba phòng ngủ, một phòng là của cô và Dạ Mạc Thâm, một phòng của Uất Trì Kim, vậy chỉ còn lại một phòng.
Tống An, Tiểu Nhan, Tiêu Túc... Cần đến ba phòng nữa mới đủ.
"Hả? Không liên quan gì, phòng không đủ thì tôi ra ngoài đặt khách sạn là được rồi."
Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Hàn Mộc Tử nhăn lại, mọi người chạy đến từ những nơi rất xa, cơm tất niên không ăn rồi, còn bắt mọi người phải ra ngoài bôn ba ở khách sạn, một năm kết thúc không tốt như thế sao có thể được.
"Không được, tớ nghĩ cách một chút.
Hàn Mộc Tử nghĩ nghĩ, nhân tiện nói: “Tớ biết rồi, ba phòng ngủ, cậu, dì nhỏ và tớ ở một phòng, Mạc Thâm ngủ với Đậu Nhỏ và Tiêu Túc, còn một phòng để cho ông ngoại của Mạc Thâm và chú Vu."
Tiểu Nhan: "... Một cái giường, ba người chen chúc được không?”
Nói xong, Tiểu Nhan nhìn giường sau lưng cô một chút, mắt lập tức trợn tròn.
Đây là giường siêu lớn, mà lại còn là đặt làm, đừng nói là ba người, bốn người nằm xuống cũng thoải mái.
Trong nháy mắt Tiểu Nhan không biết nói gì, chỉ có thể nói có tiền thật tốt.
“Cậu chắc chắn buổi tối muốn ở ngủ với cậu? Dù sao chuyện xảy ra đột ngột, tớ cảm thấy cậu và cậu Dạ chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Cho nên vừa rồi cô ấy bảo để Đậu Nhỏ ngủ với mình cũng là vì lí do này.
Muốn ôm Đậu Nhỏ đi, để chừa lại cho Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử một không gian riêng, như thế hai người bọn họ sẽ có đủ thời gian để nói chuyện.
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, mình và Dạ Mạc Thâm Đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi muốn nói, nhưng đến lúc này, cô lại cảm thấy giống như không thể nói được gì.
Cho nên Hàn Mộc Tử nhân tiện nói: "Không sao, còn nhiều thời gian, có chuyện gì sau này nói cũng được thôi, không nhất định phải nói hôm nay.
Tiểu Nhan: “.. Được thôi, cậu đã nghĩ như vậy thì tớ cũng không nói gì nữa, chỉ là... tớ thật sự cảm thấy ba người chúng ta chen trên một giường có hơi chật, với lại... tớ cũng hơi đó một chút, lúc chuyện xảy ra cũng không ăn được gì. Không bằng để cho tớ đi thuê khách sạn ở, sau đó tớ tiện đi ra bên ngoài tìm đồ ăn một chút đi.”
Con bé này!
Hàn Mộc Tử nghĩ: "Nếu không thì chờ ông ngoại của Mạc Thâm tỉnh lại, chúng ta tụ họp cùng nhau ăn một bữa đơn giản.
Dù sai bây giờ vẫn chưa muộn, ăn bữa cơm sau đó ngồi một chút, cũng đủ thời gian tiêu hóa.
Hàn Mộc Tử không tiếp tục hỏi Tiểu Nhan mà quay người ra đúng lúc đụng phải Tống An đi ra từ trong phòng, cô liền đi lên trước: “Dì nhỏ, ông thế nào rồi?"
Nghe thấy cô hỏi thăm, Tống An nhìn cô nhiều hơn một chút: "Cháu khẩn trương như vậy làm cái gì? Ông ấy chỉ muốn chia rẽ cháu với Mạc Thâm, cháu còn quan tâm ông ấy?
Nghe vậy Hàn Mộc Tử sửng số một chút sau đó rũ tầm mắt xuống nói khẽ.
"Bất kể như thế nào thì ông ấy cũng là người cứu Mạc Thâm, cháu với ông ấy chỉ có biết ơn, không có gì khác.”
Tổng An lắng lặng nhìn Hàn Mộc Tử mộc lát, bên môi nở một nụ cười thản nhiên.
Mạc Thâm quả nhiên không nhìn lầm người.
Hàn Mộc Tử trước mặt là một người biết nặng nhẹ, mặc dù Uất Trì Kim làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét như thế nhưng Hàn Mộc Tử lại có thể bất chấp những hiềm khích có từ lúc trước này mà chỉ chú ý vào một sự kiện quan trong nhất.
Kiểu suy nghĩ này bà thật sự cảm phục.
Đổi lại là bà, đụng phải ông ngoại ngoan cổ không thay đổi như thế này, với tính cách của bà chắc chắn sẽ phát điên, mà lại cũng không thể nghĩ được sâu xa như vậy đi.
Nhưng Mộc Tử có nghĩ đến.
“Đã như vậy thì nhỏ không nói gì nữa."
“Đúng rồi." Hàn Mộc Tử nói chuyện sắp xếp tối hôm nay lại với Tống An, Tống An sau khi nghe xong thì lắc đầu: "Không cần xếp chỗ ngủ cho dì, dì đặt khách sạn nếu như không quay về ngủ thì để lãng phí tiền à? Thêm nữa ông lão Uất Trì Kim cũng sẽ không ở lại đây đâu, cháu sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Nhan và Tiêu Túc là được rồi.”
“Nhưng mà...
“Đừng có nhưng mà, mỗi người đều có lựa chọn của mình, mọi người muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi."
Đều đã nói đến thế này rồi, Hàn Mộc Tử cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ có thể nuốt lại lời đã đến bên môi trở về.
Uất Trì Kim rất nhanh đã tỉnh.
Sau khi tỉnh ông lão nằm trên giường, nhìn trần nhà xa lạ không nhúc nhích chút nào.
Vu Ba sau khi thấy ông lão tỉnh thì nhanh
chóng đi đến.
“Ông chủ?"
Nghe được âm thanh, Uất Trì Kim vô thức nghiêng người về phía nơi âm thanh phát ra.
“Ông chủ, ông ổn chứ?"
Nhìn thấy Vu Ba lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Uất Trì Kim nhảy nháy mắt hỏi: “Tôi đang ở đâu đây?”
Vu Ba: " Ông chủ, ông quên chuyện vừa xảy
ra rồi sao?"
Chuyện xảy ra vừa rồi sao? Uất Trì Kim cảm giác ánh đèn lấp lóe trước mặt, giọng nói già nua run rẩy vang lên.
"Chẳng lẽ không phải tôi vừa nằm mơ sao?" Thằng bé giống Dạ Mạc Thâm như đúc là
thật?
Uất Trì Kim ông, có chất ngoại sao?
Nghĩ như thế nào chỉ cũng cảm thấy không chân thực. “Ông chủ, không phải là mơ.” Vu Ba họ nhẹ một tiếng “Cậu Thâm và cô chủ thật sự có một đứa con, khoảng bốn năm tuổi, mà lại cón giống cậu Thâm như đúc. Quan trọng nhất chính là, bây giờ cô chủ cũng đang mang thai, nhưng vừa rồi tôi nghe cô An nói thai nhi của cô ấy không được tốt lắm, có dấu hiệu sinh non.
Nghe nói, Uất Trì Kim lập tức trừng to mắt: “Anh nói cái gì?”
the?
Có dấu hiện sinh non? Chuyện này làm sao có
Đây chính là chất ngoại tương lai của ông nha! Uất Trì Kim lập tức muốn ngồi dậy nhưng cơ thể đã quá già yếu, Vu Ba chỉ có thể đưa tay dìu ông lão xuống giường, Uất Trì Kim vội vàng muốn ra ngoài, Vu Ba bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ông chủ, ông đừng lo lắng, cô chủ bây giờ không sao.”
"Không phải anh vừa nói...
“Không có việc gì không có việc gì, có cô An xem xét rồi, cô ấy dù sao cũng là bác sĩ.
Nghe vậy lúc này Uất Trì Kim mới thở dài một hơi, sau đó hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra: "Vừa rồi tôi làm sao thế?"
“Cảm xúc của ông chủ quá kích động cho nên ngấy xỉu.”
Cảm xúc quá kích động sao? Uất Trì Kim nghe đến dáng vẻ của Đậu Nhỏ, nhịn không được chà xát tay của mình: "Hừm... Tôi thật sự có chắt ngoại sao?"
“Đúng.” Vu Ba cười nói: “Chuyện này, ông chủ sẽ không ngăn cản cậu chủ và cô chủ ở cũng một chỗ chứ ạ?”
Nghe vậy, Uất Trì Kim nghiêm mặt, giọng trở nên nghiêm túc.
"Vu Ba!" "Ông chủ, lời Vu Ba nói đều là từ đáy
lòng, trước kia ông chủ cảm thấy hai người này chia chia hợp hợp, cho nên mới muốn cậu Thâm một lần nữa kén vợ gả chồng, nhưng bây giờ thì sao? Hai người họ hai bên đều có tình cảm, hơn nữa còn có con, nếu như chia rẽ họ vào thời điểm này, vậy thì đúng là...
Thật sự không có nhân tính.
Câu này Vu Ba không dám nói ra nhưng đương nhiên Uất Trì Kim hiểu phía sau ông ta muốn nói gì, sắc mặt chìm chìm, khẽ nói: "Tôi như thế mà gọi là chia rẽ sao? Anh nhìn xem hai đưa nó từng có chút dao động nào sao?"