Chương 1582: Buồn bã trong lòng
Cuối cùng cô bé vẫn nói chuyện trong lòng mình ra, trong giọng nói có hơi nghẹn ngào. Dĩ nhiên là cô bé thấy đau chứ, hôm ấy cô bé bị đánh đến nỗi không thể đứng dậy, đau tới mức đi từng bước cũng thấu vào tim gan.
Đáng tiếc cô bé không phải loại con gái được cưng chiều từ nhỏ, nếu không thì cô bé cũng đã không chịu đựng đến bây giờ, lúc nhỏ mắc bệnh gì, trên người có vết thương gì, cái nào.
cũng chỉ cần chịu đựng qua là tốt rồi. Nhưng lần này Mạnh Khả Phi đã coi thường bệnh tật rồi, Mạnh Khả Phi cũng không ngờ đến có một ngày cô bé không thể chịu đựng được nữa.
Sau lời thừa nhận của Mạnh Khả Phi, cô bé không kiềm được nước mắt, nhưng không mất bao lâu, cô bé đã nhận ra mình sai phạm, bèn nhanh chóng giơ tay lên lau nước mắt.
“Xin lỗi”
Anh trai của Viên Viên mà nhìn thấy cô bé như thế này, ắt sẽ cảm thấy cô bé rất quái đản phải không?
Cô bé không thể khóc nữa, có gì hay mà khóc.
Bác sĩ thở dài: “Biết đau là được, nếu lần sau xảy ra tình huống như vậy, nhớ là phải đến bệnh viện sớm hơn một chút.
Cô bé à, bị bệnh bị thương thì phải khám bác sĩ, cô bé cứ tự mình chịu đựng như vậy là không tốt, đừng nói là chịu không được, còn có thể khiến cho bệnh tình trầm trọng thêm”
“Xin lỗi bác sĩ, đã làm phiền bác sĩ rồi, cháu biết lỗi của mình rồi, sau này cháu sẽ không làm như vậy nữa”
“Bây giờ xin tất cả mọi người đi ra ngoài, tôi còn phải kiểm tra cô bé một lát”
Sau đó Mạnh Khả Phi lại làm một loạt kiểm tra, xác định cô bé không có bệnh tật gì xấu khác xong, Đường Viên Viên mới yên tâm.
“Khả Phi, vừa nấy tớ đã nghĩ, chúng ta phải nên báo cảnh sát Nghe thấy báo cảnh sát, vẻ mặt Mạnh Khả Phi thay đổi: “Đừng báo cảnh sát, tớ không sao rồi, bây giờ có báo cảnh sát cũng không bắt được những người đó”
“Nhưng lỡ như có thể bắt được thì sao? Mấy người này.
quá đáng lắm rồi, đánh cậu đến mức nà) Nói xong, Đường Viên Viên ngửa đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù đứng bên cạnh cô bé: “Anh ơi?”
Mạnh Khả Phi không biết Uất Trì Diệc Thù nghĩ thế nào, nhưng cô bé không muốn báo cảnh sát, nếu đã đến bệnh viện rồi, sự việc cũng qua rồi, có khi sau này đám người Trương Hiểu Lộ sẽ không làm lại chuyện như thế này nữa.
“Viên Viên, đừng báo cảnh sát mà, cậu cũng đừng nói cho.
giáo viên biết, bây giờ tớ không sao cả, tớ chỉ muốn nghỉ ngơi trong yên lặng. Nếu báo cảnh sát hoặc là nói cho giáo viên biết, lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ đến hỏi tớ, tớ còn muốn đợi sau khi mình nghỉ ngơi thật tốt thì đến thư viện nữa”
Câu này nghe khá là hợp lý, không muốn bị ai làm phiền, muốn yên lặng nghỉ ngơi.
Uất Trì Diệc Thù cũng đặt tay lên vai Đường Viên Viên, giọng cậu trầm trầm: lếu em ấy đã nói như vậy thì em cũng đừng cố ép em ấy nữa, không báo cảnh sát thì thôi, cũng không cần phải nói với giáo viên, có bài học trong chuyện lần này, chắc là sẽ không có lần tiếp theo đâu”
Nói xong, ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù cũng lướt qua gương mặt Mạnh Khả Phi, Mạnh Khả Phi chỉ cảm giác sau lưng hơi lạnh, cô bé cắn môi dưới của mình theo bản năng.
Tại sao cô bé lại có cảm giác cậu đã nhìn rõ ý nghĩ trong đầu mình?
Mạnh Khả Phi vô thức ngẩng đầu, trùng hợp đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Uất Trì Diệc Thù, sau đó tai cô bé bắt đầu nóng lên, cô bé chỉ đành căng thẳng liếc sang chỗ khác.
Vì không có nguy hiểm quá lớn nên Mạnh Khả Phi nằm viện đến hết tuần thì về trường, bác sĩ kê cho một vài loại thuốc, lúc xuất viện, cô bé được Đường Viên Viên, Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đến đón.
Vì Mạnh Khả Phi đi đứng không tiện nên Chung Sở Phong cõng cô bé lên, sau đó nhân lúc Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên đi lấy xe, bèn thấp giọng hỏi Mạnh Khả Phi.
“Nói thật đi, rốt cuộc là em bị ai đánh?”
Lần đầu tiên Mạnh Khả Phi được một nam sinh cõng trên lưng như thế, vừa thấy hơi xấu hổ vừa ngại ngùng, nghe thấy câu hỏi của cậu cũng không đáp ngay.
“Anh không phải Viên Viên, không ngây thơ như em ấy, em nghĩ là em nói chuyện tào lao rằng mình bị đám lưu manh ở cổng trường đánh là anh và anh Thù sẽ tin à?”
Uất Trì Diệc Thù?
Lòng Mạnh Khả Phi run lên: “Anh ấy cũng không tin?”
“Anh Thù thông minh hơn anh nhiều, anh còn không tin, em cảm thấy làm sao anh Thù tin được? Anh Thù đồng ý không báo cảnh sát là vì tôn trọng quyết định của em mà thôi”
Nói đến đây, Chung Sở Phong lại thở dài bất đắc di.
“Cái cớ vụng về mà em lấy, cũng chỉ có đứa ngốc như Viên Viên mới tin thôi”
Đúng là đồ ngốc.
Nhưng mà tại sao cậu lại thích đồ ngốc này chứ? Haiz.
“Em không muốn nói cho lắm” Mạnh Khả Phi lắc đầu, với tính tình của Chung Sở Phong, nếu cô bé nói sự thật ra, có khi ngày mai ai cũng biết hết cả.
“Con bé này, em không tin anh Sở Phong của em à? Sợ anh nói toạc hết mọi chuyện ra?”
“Không phải” Giọng của Mạnh Khả Phi rất khẽ: “Nếu đã muốn nhân nhượng cho khỏi phiền thì còn nói ra làm gì? Vì thế nên anh đừng hỏi nữa”
“Được rồi, anh chỉ muốn coi kẻ nào tàn nhẫn như vậy, anh thật sự không đoán được trong hồ lô của em bán thuốc gì đấy”
“Anh đi nhanh đi.”
Dù gì giữa nam nữ cũng có khác biệt, Mạnh Khả Phi nằm trên lưng cậu, cảm thấy rất xấu hổ.
“Em ngại ngùng gì chứ? Anh cõng em cũng chả có cảm giác gì, em đừng có nghĩ nhiều”
“Chung Sở Phong, ai nói em nghĩ nhiều? Chỉ là em không quen như vậy thôi, huống hồ không phải anh thích Viên Viên à?
Nếu không thì anh thả em xuống dưới, để em tự đi, đỡ mắc công Viên Viên nhớ kĩ cảnh này, sẽ hiểu lầm anh trong tương lai”
“Chậc, con bé ngốc kia thì hiểu lầm được ai, với chỉ số thông minh của em ấy, nếu em ấy lên đại học mà hiểu được tình cảm và yêu thích là cái gì, anh sẽ đốt hương lạy thần luôn”
Nghe câu này của Chung Sở Phong, Mạnh Khả Phi cũng thấy bùi ngùi trong lòng, nhất định cô bé phải cố gắng thi vào trường thật tốt, nếu không thì cả đời cô bé chỉ có thể cúi đầu đi dưới cát bụi.
Lúc trước cô bé cảm thấy không sao cả, nhưng mà bây giờ đã có người cô bé muốn đến gần, cho nên tất cả không còn giống lúc trước nữa.
Sau khi về trường, Đường Viên Viên không hề đi cùng với đám người Trương Hiểu Lộ nữa, mà Mạnh Khả Phi đi đâu thì cô bé sẽ theo đó, như hình với bóng.
Mạnh Khả Phi dành cả buổi chiều trong thư viện, sau đó ngủ ở đây suốt buổi chiều.
Thật ra cô bé cũng muốn đọc sách đấy, nhưng vừa trông thấy sách thì đã mệt mỏi, đọc được một lát là ngã đầu lên bàn ngủ. Ban đầu Đường Viên Viên còn có thể đánh thức cô bé, sau đó phát hiện gọi không có hiệu quả bèn để cho bạn mình ngủ, chờ học xong rồi mới gọi cô bé dậy, hai người cùng về ký Úc xá.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn không vui cho lắm, bọn họ hỏi tại sao Đường Viên ‘Viên không chơi với bọn họ, Đường Viên Viên cũng trả lời một cách kín đáo.
“Khả Phi muốn đến thư viện để học, tớ cũng muốn học tập cho tốt, hai người có muốn học không? Nếu hai người cũng.
muốn học thì mọi người đi chung được nha”
Vốn là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đang nghi ngờ có phải con bé kia nói gì đó với Đường Viên Viên hay không, nhưng khi nghe Đường Viên Viên nói đến đoạn sau, mặt mày cô bé rất là hưng phấn, bọn họ không phát hiện sơ hở gì, mới tin răng con bé Mạnh Khả Phi không dám nói bậy trước mặt Đường Viên Viên.
“Không được, bọn tôi còn phải tập nhảy nên không thể đến thư viện với hai người, cậu cũng đừng cố gắng quá, phải kết hợp vừa học vừa nghỉ ngơi, nếu có dịp thì chúng ta lại đi ăn thịt nướng nhé”
“Được, nếu lần sau có dịp đi ăn thịt nướng, chắc chắn tớ Sẽ gọi các cậu!”
Mạnh Khả Phi ở gần đó thấy Đường Viên Viên nhiệt tình với hai người kia như thế, trong lòng cô bé âm thầm buồn bã.