CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn đống đồ trước mặt, môi Dạ Mạc Thâm vẫn không khỏi giật giật, nhíu mày nghe lời mọi người trước đây, không ngờ lại là chuyện ngây thơ như vậy.

Khóe mắt anh khẽ giật.

Trẻ em, tất cả đều thích những thứ này?

Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ làm ba, anh không biết bọn trẻ thích gì, anh mua mọi thứ như mọi người vẫn nói, hy vọng dù không thích cái này thì cũng có thể chọn cái khác.

Và trẻ con dù sao cũng là trẻ con, khỏi phải nói có thích những thứ này hay không, thậm chí khi nhìn thấy núi quà này, chúng cũng mừng rơn rồi.

Nghĩ rằng đứa trẻ trong tương lại sẽ nhìn thấy những gì mình làm, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm bất giác cong lên.

Tiểu Túc ở bên không nghe thấy câu trả lời của Dạ Mạc Thâm, nhưng nhìn thấy một nụ cười kỳ lạ trên khỏe môi, nụ cười này giống như nụ cười của một người ba, xuất hiện trên mặt người ba là chuyện rất bình thường.

Nhưng đặt nụ cười này lên người của Dạ Mạc Thâm, trông nó thực sự rất kỳ cục.

Nhưng mà Tiểu Túc không dám nói, chỉ có thể im lặng nhìn xuống núi quà.

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng... những việc Dạ Mạc Thâm làm hẳn là liên quan đến mợ.

Khi tan học, Hàn Mộc Tử đi đón Đậu nhỏ, thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cổng trường, anh dựa vào tường, mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ nhìn qua rất gầy.

Nhưng dáng vẻ điển trai của anh ta vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ có mặt ở đó.

Khi nhìn thấy anh ta, Hàn Mộc Tử đột nhiên nghĩ đến cảnh anh ta bị Dạ Mạc Thâm đánh ngã xuống đất mấy ngày trước, khóe miệng của anh ta chảy đầy máu.

Cô không biết... Vết thương có nghiêm trọng không?

Mấy ngày rồi cô đã không gặp anh ta, và không biết anh ta như thế nào.

Còn chưa đến giờ tan học, mọi người đã chờ trước cổng, xuống xe không bao lâu, Dạ Lẫm Hàn dường như cảm nhận được điều gì đó, liền nhìn về phía cô.

Ánh mắt anh ta lưu lại trên gương mặt cô một lúc, sau đó nhắm lại, một lúc sau mới cất bước đi về phía cô.

Hàn Mộc Tử vẫn ở chỗ cũ, khi anh ta đi đến chỗ cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Không nhìn cũng không sao, Hàn Mộc Tử khi nhìn thấy liền giật mình.

Bởi vì khuôn mặt xanh tím của Dạ Lẫm Hàn, trông đặc biệt nghiêm túc, nhưng dù vậy, vẫn không thay đổi được vẻ đẹp trai của anh ta.

Ngày đó... Dạ Mạc Thâm đã ra tay nặng như vậy sao?

Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, trên môi Dạ Lẫm Hàn nở một nụ cười chua xót.

"Còn mười phút nữa là tan học rồi. Ở đây nói chuyện không dễ chút nào. Đi đến bên cạnh nói chuyện nhé?"

Hàn Mộc Tử: "..."

Cô liếc nhìn xung quanh, thấy một nơi hẻo lánh, liền chỉ tay: "Đến đó nói chuyện."

Sau đó cô bước tới trước, và Dạ Lẫm Hàn tự nhiên đi theo cô ấy.

"Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm đó."

Sau khi đứng yên tại chỗ, Hàn Mộc Tử xin lỗi Dạ Lẫm Hàn trước: "Tôi không biết anh ấy sẽ ở đó, liên lụy anh bị đánh, vì vậy tôi thực sự xin lỗi."

“Em xin lỗi anh sao?” Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, trên môi nở nụ cười khổ sở cùng vết thương lộ ra vẻ vô cùng thê lương, Hàn Mộc Tử gần như không dám nhìn vào mắt anh ta, liền dời đi chỗ khác.

"Chính anh ấy đã làm điều đó. Nếu em xin lỗi, có nghĩa là em đã chấp nhận anh ấy?"

Hàn Mộc Tử: "..."

Cô cắn chặt môi dưới và nhớ lại lời mà Dạ Lẫm Hàn đã nói với bản thân, mặc dù cô không biết anh ta nói đúng hay sai.

Dù gì thì cô cũng đã tin lời Dạ Mạc Thâm, và bản thân cô cũng có chút nghi ngờ về Dạ Lẫm Hàn.

Cô cảm thấy rằng anh ta tiếp cận mình vì Dạ Mạc Thâm.

Bất kể chuyện gì, vì anh ta đã nói rõ với mình rồi, thì mình cũng phải nói rõ với anh ta.

Vì vậy, Hàn Mộc Tử gật đầu.

Sợi dây trong lòng của Dạ Lẫm Hàn đã hoàn toàn đứt gãy, ánh sáng dưới mắt sụp đổ điên cuồng như núi lở, một lúc sau đột nhiên điên cuồng bắt lấy vai Hàn Mộ Tử.

"Tại sao? Tại sao em vẫn muốn ở cùng anh ta? Anh ta so với anh tốt hơn ư? Em đã quên trước kia anh ta đã làm cái gì sao?"

Hàn Mộc Tử bị Dạ Lẫm Hàn đột nhiên cáu kỉnh làm cho giật mình, chỉ cảm thấy vai bị nhéo một cái thật đau, giọng điệu tức giận cùng lửa giận trong mắt hoàn toàn khác với vẻ ấm áp thường ngày..

Hàn Mộc Tử chưa bao giờ nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn như vậy trước đây, và khuôn mặt của anh ta tái đi vì sợ hãi.

"Anh, anh làm sao vậy?" "Anh làm sao vậy?" Dạ Lẫm Hàn cười khổ: "Em cho rằng tôi có thể làm gì? Anh chờ em lâu như vậy, em còn không muốn nhìn anh nhiều hơn một cái, anh ta làm nhiều chuyện hại em như vậy, còn em thì lại nói rằng em quay lại với anh ta?”

Hàn Mộc Tử cắn môi dưới: "Tôi, tôi thích anh ấy."

“Thích?” Dạ Lẫm Hàn thất thần trong chốc lát, Hàn Mộc Tử vốn là muốn đẩy anh ta ra khi anh ta thất thần, nhưng anh ta rất





Bình luận

Truyện đang đọc