*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Sự náo nhiệt qua đi, tan cuộc lưu lại chỉ có sự trống vắng vô hạn.
Cho nên sau này Hàn Thanh lại không muốn đi theo Lâm Hứa Chính về nhà ăn tết.
Bởi vì mỗi một lần trở về nhà, anh phải đối mặt với căn phòng lớn lặng ngắt kia, mặc dù có người làm, nhưng bên trong không có người thân của anh.
Anh cũng sợ mình trải qua quá nhiều lần, sau này càng ngày càng chịu không được sự cô độc tịch mịch, cho nên mới cố gắng kiên trì, đương nhiên cũng sẽ không có người biết anh đã trải qua cái gì, nội tâm của anh là loại là thứ ánh sáng của riêng mình.
Tiểu Nhan cũng không quá hiểu rõ quá khứ của anh, bây giờ nhìn anh lúc nói những lời này, trong mắt giống như chợt xuất hiện một chút cô đơn, thế nhưng rất nhanh lại bị cảm xúc khác giấu đi, nhìn không thấy nữa, Tiểu Nhan sốt ruột muốn đi tìm, lại không tìm được. "Nhìn anh làm gì? Ăn cơm đi."Tay Hàn Thanh vòng qua mặt bàn, cầm bàn tay của cô, nhẹ nhàng bóp cô một chút.Động tác như vậy, lại còn ngay trước trước mặt ba mẹ của cô, mặt của Tiểu Nhan lập tức liền đỏ lên, thế là cô không tiếp tục nhìn lung tung, lập tức cúi đầu ăn c.
Vợ chồng nhà họ Chu ở đối diện nhìn đôi người yêu trẻ này, trong mắt cũng nhịn không được tỏa ra ý cười nhàn nhạt.
Bữa cơm này lúc đầu mọi người còn có chút câu lệ, nhưng trò chuyện qua thời gian, ba Chu bắt đầu nói chuyện một ít về vấn đề công việc với Hàn Thanh, sau đó lại tới một ít xí nghiệp, thái độ của Hàn Thanh vẫn luôn rất tốt, mà sau ba Chu cũng hào hứng, lại muốn uống rượu.
Nhưng bởi vì sau vụ tai nạn xe cộ lần trước ông ấy, ba Chu liền quyết định muốn dưỡng sinh, La Tuệ Mỹ vừa nghe nói ông ấy muốn uống rượu, lập tức liếc ông ấy một cái. "Không phải muốn dưỡng sinh à? Dưỡng sinh thì ông uống rượu làm gì?"
Ba Chu lập tức vỗ đùi, vừa nói: "Đây không phải vì Hàn Thanh đến à? tôi vui vẻ thì muốn uống vài chén với cậu ấy thôi."
La Tuệ Mỹ lúc đầu không muốn đồng ý, nhưng ngầm lại Hàn Thanh thật vất vả mới đến một chuyến, dù sao hôm nay dù uống một lần cũng không sao cả.
Thế là bà ấy đồng ý.
Tiểu Nhan thấy ba Chu vui vẻ, chỉ có thể đứng dậy đi lấy rượu, sau đó nói với ba Chu: "Ba, vui thì vui, ba cũng không thể uống quá nhiều.""Đi đi đi, con bé này quản nhiều như vậy làm gì?"
Tiểu Nhan một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Hàn Thanh, nhỏ giọng nói: "Ba của em trước kia uống rất giỏi, lát nữa anh cũng không cần uống quá nhiều."
Uống nhiều quá, uống say làm sao bây giờ? Đến lúc đó anh trở về như nào? "Ừm." Hàn Thanh lên tiếng, bàn tay lớn lại đưa ra từ dưới đáy bàn, nắm thật chặt tay của Tiểu Nhan, sắc mặt của Tiểu Nhan đỏ lên,muốn rút tay về, nhưng Hàn Thanh dùng chút sức cho nên Tiểu Nhan từ đầu đến cuối đều không có rút tay về được.
Bởi vì ba mẹ ở phía đối diện, cho nên Chu Tiểu Nhan cũng không dám gây ra động tác quá lớn, rút mấy lần không có rút tay về được, cũng liền thôi.
Sau đó hai người đàn ông bắt đầu uống rượu, La Tuệ Mỹ lo lắng cho thân thể của ba Chu, lúc ông ấy đang uống rượu đã đứng dậy đi vào trong phòng bếp nấu canh, chuẩn bị lát nữa nếu như hai người này uống say thì có thể dùng.
Ba Chu ngay từ đầu nói uống một chút, song uống rất nhiều, không ngừng uống, mà lại càng uống càng cao, thật ra phần lớn tình hữu nghị của đàn ông đều vô cùng đơn giản, mặc kệ có thù oán gì, chỉ cần uống rượu cùng nhau, thì sẽ biến thành anh em, hoặc là buông bỏ sự đề phòng.
Mà ba Chu lại là người như vậy, trước đó ông ấy cảm thấy Hàn Thanh có chút không đáng tin cậy, đối với thân phận của anh có chút thành kiến, nhưng bây giờ thấy đối phương chịu nồi mình uống rượu như này, sau khi nói chuyện trời đất, thành kiến của baChu với Hàn Thanh cũng không sâu như thế nữa, không ngừng lôi kéo anh nói chuyện. "Tiểu Thanh..."
Chu Tiểu Nhan ở một bên nghe thấy cách gọi này, lập tức có chút lúng túng: "Ba..." "Anh không ngại." Hàn Thanh lại nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, cho cô một cái ánh mắt trấn an.
Sau đó La Tuệ Mỹ từ trong phòng bếp đi ra, gọi Tiểu Nhan một tiếng, Tiểu Nhan đành phải đứng dậy, Hàn Thanh lúc này mới buông tay của cô ra.
Tiểu Nhan chạy vào trong phòng bếp. "Mẹ, sao thế a?" “Cậu bạn trai Hàn Thanh này của con tửu lượng như thế nào? Có thể uống không? Tửu lượng kia của ba con, vừa uống là lên não, nhỡ may..."
Tửu lượng của Hàn Thanh?
Tiểu Nhan có chút nhức đầu, bởi vì hình như tửu lượng của Hàn Thanh rất tốt, trước kia lúc cô còn chưa ở cùng Hàn Thanh, đã từng giúp Hàn Mộc Tử và Hàn Thanh đi ra ngoài mời rượu, cô cố gắng chịu đựng mà uống, uống đến cuối cùng cũng say, nhưng ngày thứ hai lúc nhớ lại, mà Hàn Thanh người ta ngay cả bước chân cũng vững vững vàng vàng, cuối cùngcòn là anh mang cô về, sau đó...
Chuyện phía sau Tiểu Nhan không dám nghĩ tiếp, có hơi mất mặt.
Hơn nữa ngày thứ hai còn còn bị anh thương tổn, xem như chuyện cho tới bây giờ, nhớ lại đều cảm thấy những lời kia sẽ khiến lòng của cô nhói đau."Sao thế?" La Tuệ Mỹ quơ quơ tay trước mặt Chu Tiểu Nhan, Chu Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, thấy La Tuệ Mỹ nhìn mình chăm chăm, lúc này mới lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi chỉ là đang nhớ lại, mẹ, tửu lượng của Hàn Thanh rất tốt, nhưng cũng đừng cho bọn họ uống quá nhiều." "Vậy là xong rồi." La Tuệ Mỹ nghe xong, trên mặt lập tức trở nên ưu sầu: "Ba của con cái con sâu rượu này nếu để cho ông ấy bắt được một người có tửu lượng tốt, không uống một đêm với người ta thì không được, sớm biết vậy thì vừa rồi nên ngăn cản." "Không phải mẹ mới vừa ngăn a? Ba vui vẻ cũng quên thôi, một buổi tối sẽ không có chuyện gì đâu ạ."
Mặc dù Tiểu Nhan cũng có chút lo lắng, nhưng cái chuyện uống rượu này, mặc dù uống nhiều cũng hại thân, nhưng nếu như chỉ uống một buổi tối, cũng không có vấn đề gì lớn nhỉ? Hơn nữa buổi tối hôm nay dù sao cũng đặc thù, cho nên Tiểu Nhan cũng không có ý muốn ngăn cản mạnh mẽ lắm "Được rồi được rồi, bọn họ muốn uống thì để bọn họ uống đi, nhưng bạn trai của con ngày mai còn phải đi làm nhỉ, lát nữa hay là con ra ngoài nói với cậu ấy một chút, bảo cậu ấy giả say, bố con nếu nhìn đối phương bị mình chuốc say ngất, nhất định sẽ không uống nữa." "Vâng, con biết rồi."
Khi hai mẹ con từ trong phòng bếp đi ra trong tay hai người đã bưng canh giải rượu, nghe thấy mùi hương này, ba Chu bất mãn mà nhăn nhăn cái mũi: "Bà nói bà ấy, chúng tôi đang uống rượu đầu, giờ vừa