*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Lại còn uống bia?
Ngày hôm đó con nhóc này uống chưa đủ, cho nên hôm nay muốn uống tiếp sao?
Hay là nói, tâm trạng cô ấy bắt đầu không tốt?
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc vô ý thức ngước mắt nhìn Tiểu Nhan một cái, thấy trên mặt cô ấy không có chút gì là ưu thương, ngược lại còn mang theo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt dưới ánh đèn trở nên vô cùng long lanh.
“Chỉ uống một chút thôi, bia không giống như rượu, không dễ say đâu, anh yên tâm, hôm nay chắc chắn tôi sẽ không uống say làm phiền anh đâu!”
Tiêu Túc nhếch môi mỏng, không nói gì tiếp.
Không phải cậu ta sợ phiền phức, chỉ là không muốn thấy cô uống say sau đó nắm lấy mặt cậu ta gọi tên một người đàn ông khác.
“Được không?” Tiểu Nhan thấy cậu ta không đáp, hơi nghiêng đầu hỏi tiếp một câu, bộ dạng xinh xắn đáng yêu.
Quy xui ma khiến thế nào mà Tiêu Túc lại khẽ gật đầu, sau đó yết hầu hơi giật một cái.
“Cảm ơn nha!”
Tiểu Nhan thấy cậu ta đồng ý thì vội vàng chạy về phía kia, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng vui mừng kia, con mắt híp lại.
Vừa nãy.... Cô ấy làm nũng với cậu ta sao?
Tiểu Nhan thực sự đến ăn, cô ấy gọi rất nhiều thịt xiên, còn gọi thêm vài chai bia, rót cho Tiêu Túc một cốc, sau đó nâng cốc lên cụng với cốc của Tiêu Túc.
“Đến, chúng ta làm một cốc!”
Tiêu Túc: “???”
“Tuy rằng một nhà bọn họ đều đi gặp người thân, nhưng mà chúng ta cũng không phải đơn thân đơn độc một người, anh nhìn ở nơi đất khách quê người này, chúng ta còn có bạn ở đây ăn thịt nương suống bia, cuộc sống thật hạnh phúc, đúng hay không?”
Tiêu Túc cảm thấy cô ấy nói đúng, chỉ có thể khẽ gật đầu. Mời đọc truyện trên truyen99.net
Tiểu Nhan ngửa đầu tu hết một cốc, cô ấy uống vô cùng phóng khoáng, vừ uongs xong là lại lập tức rót đầy cốc cho mình và Tiêu Túc.
“Nào, chúng ta tiếp tục uống, tối nay chúng ta không say không về!”
“Đừng uống nhiều quá, cô quân vừa nãy cô vừa mới nói cái gì rồi à?”
“Khụ khụ... Trước đó tôi nói cái gì, tôi đều quên cả rồi, dù sao uống vài cốc cũng không say được, chúng ta cứ uống đi, cùng lắm thì lát nữa say, tôi dìu anh về thôi.”
Tiêu Túc nhất thời không nói lên lời, để cô ấy đỡ cậu ta? Cậu ta nhìn cơ thể cô ấy gầy gò chẳng có mấy lạng thịt của cô ấy, cười nhẹ nói: “Chỉ bằng cô cũng muốn đỡ tôi? Cô không sẽ tôi ngã xuống đè cô bị thương à.”
“Làm sao có thể?” Tiểu Nhan bất mãn, tránh luận thay cho bản thân mình: “Anh đừng có mà xem thường tôi, sức lực của tôi rất lớn, cho dù anh có say chết thì tôi cũng có thể đỡ anh về nhà được! Hơn nữa, cho dù anh có ngã thì cũng chưa chắc đã đè bẹp tôi được.”
Đè...
Cái chữ này khiến Tiêu Túc nghĩ đến một loiaj vận động nào đó, trong đầu cậu ta lập tức hiện lên mấy cảnh tượng, nhưng mà rất nhanh bị đại não trục xuất ra, nhưng vành tai cậu ta vẫn nhanh chóng đổ lên.
“Ý, anh còn chưa bắt đầu uống rượu mà sao mặt mũi đã đỏ thành bộ dáng này vậy?”
Nhưng mà Tiểu Nhan căn bản không biết vừa nãy trong đầu cậu ta suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng lad cậu ta đang uống rượu cho nên cười nhạo cậu ta: “Tửu lượng của anh có vẻ quá kém nhỉ?”
Tiêu Túc nhìn cô ấy một cái: “Cô không hiểu.”
Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Không, tôi hiểu! Nhưng mà anh yên tâ, tôi sẽ không nói chuyện tửu lượng anh kém ra ngoài đầu, cái người sĩ diện mà, giống như buổi trưa, tôi không cẩn thận quân mất anh, nói sai một câu, thế là anh liền mang thù đến tận bây giờ.
Nói xong, Tiểu Nhan bắt đầu rót bia cho mình, ban đầu còn tượng trưng uống với Tiêu Túc vài chén, cụng ly hay gì đó, thế nhưng vừa cụng một lần thì Tiêu Túc lại khuyên cô một lần.
Cuối cùng Tiểu Nhan dứt khoát không thèm quan tâm đến anh ta nữa, trực tiếp uống một mình, lười phản ứng Tiêu Túc.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, Tiểu Nhan cảm thấy gương mặt mình bắt đầu nóng lên, đầu óc bắt đầu choáng váng, hai tay cô ấy chống dưới cằm, ánh mắt mê ly nhìn người trước mặt.
“Hửm? Mặt của anh... Hình như càng lúc càng đỏ nhỉ?”
Sắc mặt Tiêu Túc rất đỏ, nhưng mà ngoài mặt cậu ta vẫn cố tỏ ả bình tĩnh ngồi ở đó, cầm đũa gắp từng miếng thức ăn, ban đầu mặt cậu ta rất đỏ, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Nhan, nhiệt độ trên mặt cậu ta lại tiếp tục tăng cao.
Một lát sau, Tiêu Túc ngẩng đầu đối diện với hai con mắt của Tiểu Nhan.
“Cô nhìn tôi làm cái gì? Ăn no chưa?”
Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc ở trước mặt, ra sức lắc đầu, lại đột nhiên phát hiện người trước mắt từ một người biến thành hai người.
“Ý, hai cái Tiêu Túc?”
Nói xong, Tiểu Nhan nở nụ cười đần độn.
Tiêu Túc thấy bộ dạng này của cô, đặt đũa xuống, bất đắc dĩ nghĩ. Mời đọc truyện trên truyen99.net
“Còn nói mình không say, tửu lượng tốt, kết quả vừa uống một lúc đã thành bộ dáng này.”
“Xem ra là ăn no rồi.” Tiêu Túc nói xong thì trực tiếp đi thanh toán, định thanh toán xong sẽ đưa Tiểu Nhan trở về nhà, kết quả cậu ta vừa trả tiền xong quay lại đã thấy Tiểu Nhan lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Tiêu Túc biến sắc, bước nhanh đi theo về phía trước.
Chuyện xảy ra là Tiểu Nhan đang đi lảo đảo suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất, Tiêu Túc đưa tay kéo cô ấy vào trong lồng ngực của mình.
"Rầm!"
Khuôn mặt mềm mại đụng vào lồng ngực của Tiêu Túc, Tiêu Túc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn hết lại của Tiểu Nhan, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Không phải cô vừa chê bai tôi sao? Đã say thành cái bộ dạng này rồi, cô định rở về như thế nào? Đứng vững.
Tiểu Nhan bĩu môi trách móc vài câu, cũng không biết có nghe lọt lời của cậu ta không, nhưng mà cô vẫn đẩy Tiêu Túc ra đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Không, không cần đi theo tôi, tôi còn muốn uống tiếp! Uống!”
Tiêu Túc đi theo sau, nắm chặt lấy cổ tay bé nhỏ trắng nõn của cô ấy, quát: “Đừng làm loạn, trở về trước rồi lại nói.”
“Tôi không về đâu, hu hu, trong phòng lạnh như băng…... Tôi không muốn trở về”
Tiểu Nhan nói không được thì bắt đầu rưng rưng nhìn Tiêu Túc, đôi mắt xinh đẹp long lanh, trong vô cùng đáng yêu.
“Tôi muốn đi hóng gió, có được