Chỉ khi đối mặt với người phụ nữ đó, anh mới tỏ ra vẻ dịu dàng bên trong Hứa Yến Uyển không nói thêm lời nào, căm hận cắn chặt môi dưới, viền mắt hơi đỏ: “Đừng làm phiền cô ấy nữa, đừng phá hỏng tình hữu nghị bao năm giữa nhà họ Hàn và nhà họ Hứa.
Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chắc cô cũng nắm được rõ hậu quả”
Những gì định nói đã nói ra, Hàn Thanh chuẩn bị cất bước rời đi. Nhưng Hứa Yến Uyển ở phía sau gọi anh, oán hận hỏi: “Cô ấy có phàn nàn với anh sao? Cô ấy nói rằng tôi đã giết cô ấy? Vậy cô ấy nói với anh rằng người phục vụ đã nhốt cô ấy trong phòng vệ sinh không? Rồi người đã thả cô ấy ra là tôi! Là tôi cứu cô ấy!”
“Cho nên cô cho rằng người phục vụ vô cớ nhốt cô ấy trong phòng vệ sinh sao? Hứa Yến Uyển, đừng coi người khác là đồ ngốc. Hơn nữa, Nhan Nhan không phải loại người hay phàn nàn, cô ấy và cô không giống nhau”
Lần này, Hàn Thanh rời đi không chút do dự.
Hứa Yến Uyển ở một mình trong phòng tiếp tân, vẫn đang suy nghĩ về những gì Hàn Thanh nói vừa rồi.
Anh ta muốn nói, Tiểu Nhan không phàn nàn sao!
Nhưng nếu Tiểu Nhan không phàn nàn, làm sao anh ta có thể biết và trực tiếp đến gặp cô ta được!
Vốn dĩ Hứa Yến Uyển còn tưởng rằng ngày hôm qua cô ấy nói đố ky với cô, thái độ đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng cô rất cảm động, nhưng bây giờ thì sao!
“Thấy gì chưa?”
Ngoài cửa có một bóng người quen thuộc đi vào, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Liên Cảnh đang dựa vào cửa liếc mắt nhìn cô ta.
“Anh ta rất tin tưởng người phụ nữ của mình.
Dù em có giải thích trăm lần cũng vô dụng. Bây giờ hối hận sao? Nếu hôm qua em không cứu cô ấy, có lẽ bây giờ Hàn Thanh sẽ không đến nói những điều này với em”
“Hạ Liên Cảnh?”
Hứa Yến Uyển nhìn Hạ Liên Cảnh đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, nghe anh ta nói vậy, không chừng vừa rồi anh ta đều nghe được cuộc đối thoại của cô và Hàn Thanh. Cô có chút buồn bực, nói: “Anh theo dõi tôi để làm gì? Tôi đã nói là tôi không cần anh giúp. Cho dù Hứa Yến Uyển này có nghèo túng, cũng không có đàn ông đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với loại người lưu manh như anhl”
Lưu manh!
Nghe thấy từ này, biểu cảm của Hạ Liên Cảnh thay đổi, anh ta sải bước về phía trước và bắt lấy cổ tay của Hứa Yến Uyển: “Em nói ai lưu manh!
Anh đã thay đổi bao nhiêu vì em mà em không nhận ra sao? Nếu em sẵn lòng ngoảnh lại nhìn anh, có thể em biết rõ rằng anh không giống như Hạ Liên Cảnh trước đây, nếu em sẵn sàng bỏ Hàn Thanh và theo anh ra nước ngoài, Hạ Liên Cảnh này có thể mãi mãi bảo vệ em mỗi ngày. Hứa Yến Uyển, người đàn ông đó không thích em chút nào, vậy em khổ sở ở chỗ này làm gì? Em là cô chủ nhà họ Hứa, em cái gì cũng có, nhưng lại vì một người đàn ông mà khổ sở như vậy, ngay cả nhân phẩm cũng bị dẫm nát dưới chân, em cho rằng linh hồn chú Hứa và thím Hứa ở trên thiên đàng, có đau xót cho con gái của mình không?”
“Buông tôi ra!” Hứa Yến Uyển mạnh mẽ hất tay anh ta ra: “Tôi thế nào cũng không khiến anh xen vào, chuyện của tôi không cần anh quản.
Đừng đi theo tôi nữa, và tôi cũng sẽ không cần anh giúp. Còn những gì anh vừa nói, dù có hết hy vọng, Hạ Liên Cảnh, tôi sẽ không bao giờ thích anh: Nói xong, Hứa Yến Uyển quay người bỏ đi không thương tiếc.
Trong phòng tiếp tân chỉ còn lại Hạ Liên Cảnh, có lẽ từ lưu manh kia chọc giận anh ta, tức giận đến mức đập tay về phía cửa.
Aml Một tiếng vang thật to, Hạ Liên Cảnh rời khỏi phòng tiếp tân với bàn tay bị thương. Hứa Yến Uyển một mình ngồi trong phòng làm việc, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh biếc ban ngày ngoài cửa sổ, những lời Hàn Thanh nói trước đó tựa như mũi tên xuyên qua lồng ngực cô ta, đến giờ trong lòng vẫn đau đớn, vẫn chưa nguôi ngoai.
Cô ta đưa tay chạm vào vào lồng ngực đang rung rung, nước mắt từng giọt một rơi xuống.
Là cô ta làm sai sao!
Hoặc có thể Hạ Liên Cảnh nói đúng, nếu ngày hôm qua cô ta phải…
Không, tại sao cô ta lại nghĩ như vậy? Hứa Yến Uyển lắc đầu, cắn chặt môi dưới, cô là cô chủ của nhà họ Hứa, cho dù nhà họ Hứa không còn nữa, cho dù cả nhà họ Hứa chỉ có mình cô, cô vẫn nhất quyết nói chuyện này. Dù chỉ còn một ngày cô làm con gái nhà họ Hứa, cô sẽ không làm chuyện điên rô như vậy. Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh. Hứa Yến Uyển nhìn kĩ xung quanh, cuối cùng cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh uống cạn, có lẽ trong lòng còn bực bội nên tay cầm cốc nước có chút run rẩy.
Không biết Hứa Yến Uyển mất bao lâu mới bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, sau đó ngả xuống ghế phía sau nhắm mắt lại.
Kể từ khi sự việc lần trước xảy ra gần ngày cưới, Tiểu Nhan không đi đâu, cô ở nhà cả ngày, chắc do đang mang thai nên chứng vọng tưởng rất nghiêm trọng. Cô rất sợ gặp Hứa Yến Uyển khi đi ra ngoài, dù sao đối với một người phụ nữ phát điên là điều vô cùng đáng sợ.
Vì lý do này, La Tuệ Mỹ đã đặc biệt nói với Tiểu Nhan một phen: “Không phải kết hôn xong là lười biếng sao? Đến nỗi ngày nào cũng ở nhà, biết là con đã kết hôn không thì còn tưởng con đang ở cữ đấy”
La Tuệ Mỹ vẫn không biết về chuyện Tiểu Nhan mang thai, thuận miệng vừa nói vừa tâm sự nỗi lòng.
Tiểu Nhan tranh luận qua điện thoại: “Mẹ, ai ở cữ chứ? Gần đây con hay buồn ngủ nên hơi uể oải một chút. Hơn nữa con sắp kết hôn rồi. Con sẽ không nghỉ ngời ở nhà lâu đâu, đợi cho đến khi con kết hôn. Sẽ không muộn để đi đến quán mì đâu mẹ”
“Bây giờ con còn nói muốn nghỉ ngơi. Lúc con mở quán mì, con từng nói để cho bố mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ thì sao, vẫn còn có thời gian đây, vậy mà con liền rụt lại như rùa đen rụt cổ hả”
“Mẹ, không thể nói như vậy à. Con chỉ nghỉ ngơi một thời gan, sau khi kết hôn con sẽ về.”
La Tuệ Mỹ không thèm trách cô nghỉ ngơi, con gái muốn nghỉ ngơi phải lập gia đình, đợi cô đồng ý lấy được người chồng tốt, bà chỉ là không nhịn được muốn trêu ghẹo con gái. Nhưng La Tuệ Mỹ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bà nhận ra điều gì đó liền hỏi thẳng: “Con vừa nói rằng gần đây con hay buồn ngủ sao?”
Nghe vậy, trái tim của Tiểu Nhan rung lên một hồi, không xong rồi, mẹ sẽ không vạch trần cái gì chứ!
“À, có lẽ là do bận quá nên buồn ngủ, hoặc là do mùa đông nên muốn ngủ đông ấy mà”
“Con đang nói cái gì vậy? Tại sao trước đây con không như thế hả? Nói thật với mẹ, con có phải là có thai không?”
“Con không có!” Tiểu Nhan nhanh chóng phủ nhận.
“Làm sao có thể mang thai? Con còn chưa có kết hôn, mẹ đừng có nói nhảm nha. Phủ nhận cũng chính là khẳng định con đã không thừa nhận bao nhiều lần rồi, Nhan Nhan. Con là điển hình là giấu đầu hở đuôi đấy nhá”
Tiểu Nhan cảm thấy nếu mình nói thêm gì nữa, thực sự sẽ bị phát hiện, vì vậy cô vội vàng nói: “Trời ơi, con không thèm nói với mẹ nữa. Hôm nay con có việc gấp. Con cúp máy trước đây.
Hôm khác gặp mẹ ở quán”
Cô cúp điện thoại nhanh như vậy, La Tuệ Mỹ nghe thấy tiếng ‘tút tút’ từ điện thoại, không khỏi nói: “Đứa nhỏ này, vừa hỏi đến chuyện mang thai, liền thần thần bí bí như vậy. Có thai thì bảo có thai. Mẹ là mẹ của con đó. Chuyện này cũng không dám nói cho mẹ biết, đứa nhỏ xấu xa”
Bà vừa chửi mát vừa đặt điện thoại xuống.