Hàn Mộc Tử khen cô ta, Lãnh Nguyệt Nguyệt rất mừng rỡ, dù sao thì đối với cô ta mà nói thành tích xuất sắc mà Hàn Mộc Tử sở hữu đã đạt đến trình độ của thần tượng.
Nhưng mà điều khiến cô ta càng đau lòng hơn là Dạ Mạc Thậm đã bác bỏ bản thiết kế của cô ta, chỉ cần đối phương nhất mực không thừa nhận tác phẩm thiết kế của cô ta đạt đến được đẳng cấp của anh, vậy thì cô ta vĩnh viễn không thể nào nhận được đơn hàng này. không nhận được đơn hàng, làm sao có ta có thể nhận được tiền thưởng?
Đây mới là điều khiến Lãnh Nguyệt Nguyệt sầu não.
Nghe vậy, động tác lật giở tập giấy của Hàn Mộc Tử khựng lại, một lúc sau cô mới gấp đồng tài liệu lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bác bỏ trước mặt cô sao?"
Lãnh Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Không phải, tôi còn chưa được gặp mặt, là trợ lý của anh ấy nói với tôi, nói là tổng giám đốc Dạ không hài lòng với mấy tác phẩm thiết kế này, bảo tôi đừng có dùng mấy tác phẩm kém chất lượng này để qua mặt đối phương. Cho nên... tôi mới đem qua đây cho cô xem thử, có thật là tôi vẽ kém như vậy không? “Cô vẽ không hề xấu." Hàn Mộc Tử lắc đầu, nhìn thẳng vào đối phương: "Lúc trước khi vừa nhận đơn hàng, có phải tôi từng nói rằng, đơn hàng này rất lớn, nhất định sẽ khó hơn bất cứ đơn hàng nào khác, ngay cả bản thân tôi cũng không nằm chắc được." "Um." “Cho nên, cô phải cực kỳ kiên nhẫn mới có thể hoàn thành nó. Cho dù đến cuối cùng không thành công, nhưng mà tôi cảm thấy quá trình này đủ để giúp cô trưởng thành"
Mặc dù Dạ Mạc Thân không tham gia vào nghành nghề của bọn họ, nhưng mà ánh mắt của anh rất kén chọn, vừa tinh chuẩn vừa độc đáo, để Lãnh Nguyệt Nguyệt cọ xát một chút cũng không tôi. “Được rồi, tôi hiểu rồi, vậy tôi quay về tiếp tục thiết kế “Ừm, đi đi." Đợi Lãnh Nguyệt Nguyệt rời đi rồi, Tiểu Nhan kéo kéo chiếc áo khoác trên người mình, ánh mắt có chút do dự nhìn về phía Hàn Mộc Tử: "Cậu biết rõ rằng cô ấy sẽ không thành công, sao cậu vẫn để cô ấy tiếp nhận hợp đồng này? Thực ra mình cảm thấy lúc đó nếu không vi phạm hợp đồng thì bỏ đi, bây giờ sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế này" "Rất nhiều chuyện không có lúc đó, lúc đó nếu như vi phạm được hợp đồng, bây giờ sẽ không nhức đầu như thế này." Hàn Mộc Tử giơ tay xoa xoa thái dương, cũng không biết Dạ Mạc Thâm sẽ càn quấy bao lâu nữa.
Cảnh tượng trong bữa tiệc tối hôm qua hiện ra rõ mồn một trước mắt, những lời anh nói sát bên tại mình, nụ hôn nóng bỏng kia, động tác thân mật cứ quanh quần lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mặc dù nói cô đã không muốn ở bên cạnh anh nữa, nhưng mà thân thể vẫn thành thật như vậy, lần lượt nhớ đến những chuyện liên quan đến anh.
Bởi vì thân phận của Hàn Mộc Tử đã được xác định, cho nên hôm nay có rất nhiều khách hàng có ý định hợp tác tìm đến công ty, sau khi Tiểu Nhan bình ổn lại cảm xúc của mình liền đi tiếp đón, cả ngày mệt rã rời muốn chết. “Nếu biết sớm tổ chức bữa tiệc công bố rõ thân phận của cậu lại đem đến nhiều đơn hàng như vậy, lúc vừa trở về Sài Gòn chúng ta nên tổ chức luôn mới phải."
Hàn Mặc Tử: "
Cùng một lúc có nhiều người đến như vậy, cảm giác có hơi khó tiêu
Nhìn lại thấy đã quá giờ tan tầm rồi, sắc mặt Hàn Mộc Tử hơi thay đổi, thúc giục Tiểu Nhan: "Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi đón Đậu nhỏ về nhà thôi Tiểu Nhan lập tức có phản ứng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó mặc áo vest của Hàn Thanh lên người, cùng đi theo Hàn Mặc Tử ra ngoài.
Hai người đi đón Đậu nhỏ, sau khi Đậu nhỏ lên xe nhìn thấy chiếc áo vest trên người Tiểu Nhan, liền nhịn không được hết lên một tiếng. “Dì Tiểu Nhan, áo dì đang mặc là áo vest của cậu cháu phải không?"
Nghe vậy, Tiểu Nhận hung hăng liếc thắng bé một cái: “Mặt gì mà tinh quá vậy, gì truyền từ ai đấy?” Đậu nhỏ thuận thế ôm lấy cánh tay Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan sắp sửa lên chức mợ cháu rồi à?”
Tiểu Nhan tức đến trợn trắng hai mắt: “Dì quả thật rất muốn lên chức làm mợ cháu, nhưng mà đáng tiếc, cậu của cháu không muốn cho dì lên chức.
Lúc trước cô ấy không muốn thừa nhận, bởi vì cô ấy thấy xấu hổ, nhưng bây giờ tâm tư của cô ấy đã bị Hàn Thanh đâm thủng, đã vậy còn từ chối cô ấy ngay tại trận, cho nên bây giờ Tiểu Nhan cũng chai mặt không thèm quan tâm nữa.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cũng không nhịn được bật cười: “Bây giờ không phải mợ, nhưng tương lai có thể thành mơ mà."
Tiểu Nhan liếc cô một cái.
Ba người cùng cười nói đùa giỡn trở về nhà, lúc đi ngang qua cổng khu nhà, bác bảo vệ gọi họ lại, nói bọn họ có chuyển phát nhanh, bảo bọn họ tiên đường mang lên luôn.
Tiểu Nhanh xung phong nhận việc tiến lên cầm lấy, lúc cô nhận lấy chiếc hộp, bác bảo vệ tiểu khu còn phàn nàn thêm một câu: “Cô mua cái gì vậy, ngửi mùi thấy hơi kỳ kỳ “Không có gì đâu ạ, cháu mua ít đồ ăn trên mạng thôi, chắc là có hơi nặng mùi một chút, nhưng mà chắc là không đến nỗi bị hỏng đầu chứ nhỉ?" Tiểu Nhan nói xong dùng sức khịt mũi mấy cái, quả thật nghe thấy một mùi vị không được dễ ngửi cho lắm.
Kỳ lạ, bị làm sao vậy nhỉ? "Sao thế?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hàn Mộc Tử đứng ngoài cửa hỏi vào, Tiểu Nhan hoàn hồn, ôm thùng hàng đi ra ngoài. “Không có gì, mình có mua ít thức ăn trên mạng, chắc là hơi có mùi một chút, chúng ta đi về mở ra xem thử thế nào, nếu thật sự có vấn đề, đến lúc đó mình yêu cầu bên bán hàng hoàn tiền lại cho mình. "Um."
Thang máy là không gian khép kín, mà tầng lầu nơi bọn họ ở lại khá cao, cho nên lúc đi vào thang máy, những người sống xung quanh cũng dùng ánh mắt kỳ quái len lên liếc nhìn bọn họ, Hàn Mộc Tử nhìn thùng hàng trong tay Tiểu Nhan, chân mày hơi nhíu lại.
Mùi vị này quả thật có hơi nồng.
Lẽ nào bị hỏng rồi sao? Chịu đựng áp lực về đến nhà mình, Tiểu Nhan vừa đi vào liên đặt thùng hàng xuống đất, vừa nói: “Hai người đừng động vào nhé, mình đi lấy dao mở ra xem thử, mình phải xem xem có phải bên bán hàng gửi đồ hỏng cho mình không, mùi nồng như vậy, lúc nãy trong thang máy mình suýt chút bị sặc chết, thực lòng không dám tin đây là do mình đặt mua nữa.
Hàn Mộc Tử cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu một cái rồi đi lên lầu, đi vào phòng đặt túi xách xuống, vừa định thay quần áo, dưới lầu liền truyền đến một tiếng hét thất thanh.
Tiếng hét này vừa cao vừa chói tai, hơn nữa còn là kiểu khiến da đầu người ta tê rần. Hàn Mộc Tử ngơ ngác vài giây mới xoay người chạy xuống lầu, phát hiện Tiểu Nhan ngồi xổm ở đó không dám động đậy, giống như là bị điểm huyệt vậy. “Sao vậy?” Hàn Mộc Tử mau chóng tiến lên trước, mới đi được vài bước, bước chân của cô lập tức cứng đờ, giống như cái máy chết pin, cả hai người đều sững sở như tượng gỗ.
Phòng khách trở nên yên ang đến kỳ dị.
Hàn Mặc Tử nhìn cái thùng vừa được mở ra, sắc mặt bình tĩnh lúc này cũng dần trở nên tái nhợt, đáy mất hiện lên cảm xúc không được ổn định. “Dì Tiểu Nhan bị sao vậy?" Đậu nhỏ vừa mới đi lên lầu lúc này cũng đang lò dò đi xuống, thấy cả hai người đang ngơ ngác đứng đó, cặp chân nhỏ nhỏ liền chạy nhanh đến.
Sắc mặt Hàn Mộc Tử thay đổi, đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Quay người lại!”
Bước chân Đậu nhỏ dừng lại. "Me oi?"
Thắng bé đứng im một chỗ, ngước đầu nhìn Hàn Mộc Tử, đôi mắt đen nhánh ngơ ngác không hiểu gì. “Nghe lời, con đi lên lầu đi, mẹ chưa gọi con thì con đừng ra ngoài nhé.
Mặc dù Đậu nhỏ rất tò mò, nhưng mà vẫn rất nghe lời Hàn Mộc Tử, gật đầy một cái, sau đó xoay người đi lên lâu trở về phòng của mình.
Sau khi chắc chắn Đậu nhỏ đã trở về phòng rồi, Hàn Mộc Tử mới thở ra một hơi.
Mà lúc này, Tiểu Nhan mới máy móc quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn cô: “Mộc, Mộc Tử, làm sao đây?”