Hàn Tử sở, ngẩn ra ba giây rồi mới biết đó là cái gì, cô hoảng sợ đưa tay lên muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra.
Nhưng dường như hành động này của cô càng gợi lên sự kích thích đối với Dạ Mạc Thâm. Bàn tay vốn đang đặt trên eo cô của anh càng siết chặt hơn, một lực siết lớn đến nỗi dường như đang muốn siết gãy eo của cô.
Anh dồn ép cô trên cánh cửa của tủ quần áo phía sau, lực rất mạnh khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy mình không thể nào thở được. Cô muốn đẩy ra anh, nhưng anh lại càng ôm lấy cô chặt hơn. Đôi môi mỏng đang hôn cô của anh bắt đầu trở nên nóng hầm hập và bỏng rực, hơn nữa còn chậm rãi lướt xuống gáy của cô. Anh khóa chặt một cánh tay ở bên hông của cô rồi giơ lên, vén hết mái tóc dài ở phía sau gáy cô ra.
Sau đó anh hôn dọc theo gáy cô.
Hô hấp của Hàn Mộc Tử đột nhiên trở nên gấp gáp, cô muốn chống lại quyết liệt nhưng lại nhận ra sức lực của mình đã dẫn dẫn tiêu tan mất.
Dạ Mạc Thâm vẫn đang tiếp tục động tác của mình.
Cuối cùng, Hàn Mộc Tử cảm thấy sự mát lạnh trên vai mình, hóa ra quần áo của cô đã bị kéo xuống rồi, mà lúc này Dạ Mạc đang cúi đầu hôn lên bả vai của cô đầy tình cảm.
Tất cả đều lộ ra ngoài, kiều diễm tươi mới như cánh hoa đào nở. “Đừng mà... Mạc Dạ Anh buông
Đến cuối cùng, giọng nói của Hàn Mộc Tử càng ngày càng nhỏ đi. Thậm chí khi Dạ Mạc Thâm buông cô ra, đôi chân cô đã mềm nhũn lại. Sau đó cơ thể cô theo phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên cầm lấy cổ áo của anh, bước chân không vững mà tự đỡ mình đứng lên.
Trong đôi mắt Dạ Mạc Thâm không còn lạnh lẽo như trước nữa mà giờ đây giống như hai ngọn lửa đang thiêu đốt, nóng rực. Đôi môi mỏng của anh khẽ vẫn mê cảm của Hàn Mặc Tử. “Cơ thể của em thành thực hơn nhiều so với cái miệng của
Hàn Mặc Tử: em."
Cô cũng không nghĩ như vậy, nhưng không ngờ sau khi mình bị Dạ Mạc Thầm hôn vào gáy và cổ, cả cơ thể cô đã bị anh trêu chọc đến nỗi không còn sức lực gì.
Rõ ràng có nên từ chối anh, nhưng cô lại làm ra dáng vẻ này trước mặt anh.
Hàn Mộc Tử cần môi dưới, đội mắt lóe lên vẻ khó chịu và lúng túng
Anh nói bản thân anh đã nhịn ham muốn dục vọng năm năm, nhưng sao cô lại thấy không đúng như vậy?
Mặc dù năm năm qua có người theo đuổi cô ở nước ngoài, nhưng trong lòng cô lại chỉ nhớ đến một người. Mặc dù sau này tình trạng của cô chuyển biến tốt, nhưng cô không thể hiển cảm xúc của mình ra ngoài nữa.
Cho nên khi ở nước ngoài, có rất ít người có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Mặc dù bên ngoài Hàn Mộc Tử đang kháng cự lại, nhưng cô lại biết thật ra cơ thể mình đang rất khát khao. Dù sao cô cũng nhịn dục vọng được năm năm rồi. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Cộng thêm sự trêu chọc như vậy của Dạ Mạc Thâm.
Khi cô đang đờ người ra, Dạ Mạc Thâm đột nhiên sát lại gần tại cô rồi thổi phủ một cái, khiến cho Hàn Mặc Tử càng đứng không vững hơn. Sau đó cả người có có thể nói đã hoàn toàn dựa vào người anh.
Mạc Dạ Phong nhân cơ hội đó thì cúi xuống bế bổng cô lên. Đây là căn phòng ngủ, vừa nhìn một cái là có thể nhìn thấy chỗ đặt chiếc giường.
Hơn nữa trong căn phòng này còn có người phụ nữ mà mình yêu thích, điều này đối với một người đàn ông mà nói chắc chắn đây là lời mời gọi.
Hơn nữa tối ngày hôm nay Dạ Mạc Thâm vốn đang vô cùng kích thích. Chiếc áo bên ngoài của Hàn Mộc Tử bị cởi ra, khi chỉ còn lại chiếc áo bên trong và bị Dạ Mạc Thầm đè lên, cô vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Có lẽ là vì ý thức quá mơ hồ hoặc có lẽ là cô đã đâm lao phải theo lao.
Khi sắp đến đoạn cao trào, bên ngoài đột nhiên vang lên.
Cộc cộc
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên trong căn phòng, làm thức tỉnh Hàn Mặc Tử đang ý thức mơ hồ. “Mộc Tử, mình nấu cơm xong rồi, ra ngoài ăn thôi." Là giọng nói của Tiểu Nhan.
Cô mở đôi mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình thì sợ hãi trợn trừng mắt. Cô dùng sức đẩy Dạ Mạc Thâm ra, sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường nhặt quần áo đang ở dưới đất, khoác lên người mình.
Người bên ngoài không thấy phản ứng gì thì thoáng nghi "Mộc Tử, cậu có ở trong đó không?”
Nói rồi, Tiểu Nhan đưa tay định đẩy cửa vào.
Nghe thấy tiếng động vang lên, vẻ mặt Hàn Mộc Tử thay đổi. Cô nói với giọng khẩn trương: "Cậu đừng vào đây, mình xuống ngay đây. Cậu đợi mình một chút!”
Cô nói, động tác mặc quần áo cũng nhanh hơn.
Sau khi Dạ Mạc Thâm bị đẩy ra, anh ngồi ở nơi đó với vẻ mặt u ám nhìn Hàn Mộc Tử đang mặc từng bộ quần áo mà khó khăn lắm anh mới dụ dỗ cởi ra được.
Trong lòng anh rất phiền muộn và bực bội.
Cô giống như con cún vậy. ngo.
Rõ ràng chỉ thiếu một bước cuối cùng thời là anh có thể thành công có được cô
Ai mà ngờ rằng được giữa chừng lại có một Trình Giáo
Kiềm vung ra. Mà ở bên này, sau khi Hàn Mặc Tử vội vàng mặc quân áo của mình. Cô nghe thấy tiếng Tiểu Nhan thật sự đẩy cửa vào thì vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm vẫn còn đang không mặc đồ mà ngôi ở nơi đó.
Lỡ như Tiểu Nhân vào đây, vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ nhìn
Cô không nghĩ gì nhiều mà quay người xông đến đó, sau đó thấy kéo chăn lên đắp lên người Dạ Mạc Thâm.
Cạch cạch... “Hả? Mộc Tử, sao cậu lại khóa cửa vậy? Cậu có gì mờ ám ở trong đó à, trong cái nhà này chỉ có cậu với mình mà cậu cũng phải khóa cửa sao? Chẳng lẽ mình còn lén lút nhìn cậu." Tiểu Nhân dùng hết sức lực đập lên cánh cửa rồi la hét om sòm giống như muốn xông vào
Hàn Mặc Tử đương nhiên biết không có vấn đề gì là có thể dừng lại nếu như không nói ra.
Hàn Mộc Tử bối rối lúng túng đứng nguyên tại chỗ, cô đã đắp cái chăn lên cho Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm bị cắt ngang, vẻ mặt rất u ám. Anh thấy cô đang vô cùng hốt hoảng thì trong lòng càng phẫn nộ hơn. Anh lạnh lùng lên tiếng: "Khi anh vào đây đã khóa cửa rồi."
Hàn Mộc Tử:
Cho nên lúc đầu anh đã có ý đồ rất rõ ràng rồi sao?
Bên ngoài chìm vào trong sự yên tĩnh vô cùng lúng túng, một lúc lâu sau Tiểu Nhan khẽ lên tiếng: “Vậy mình đi xuống trước đây, cậu cậu còn... còn ra ngoài ăn không?"
Hàn Mộc Tử: "... Đương nhiên là có rồi.” “Ặc. Vậy tớ xuống dưới đợi hai người." Nói rồi Tiểu Nhan không đợi Hàn Mộc Tử trả lời nữa mà nhanh chân chuồn mất. Hàn Mặc Tử nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô đưa tay day day phân giữa hai hàng lông mày đang đau của mình rồi ngước mat nhìn tên đầu số. Anh vẫn còn ngôi bất động ở nơi đó, cô tức giận không có nơi phát tiết nên lạnh lùng nói: "Anh còn ngồi ở đây làm cái gì? Đứng dậy mặc quần áo đi
Dạ Mạc Thầm nhìn chăm chăm vào cô với ánh mắt đầy bất mān.
Anh thấy trên cổ của cô toàn là những vết xanh tím mà mình để lại, không tự chủ được mà liếm đôi môi khô khốc của mình: "không tiện
Ha ha!
Cô thật sự điên rồi nên mới để cho một người đàn ông như vậy vào nhà mình.
Cô không nên thương hại anh! “Không tiện đúng không? Vậy thì anh cử ở trong phòng này đến khi nào anh tiện thì thôi."
Nói rồi Hàn Mộc Tử hất tay, quay người đi ra ngoài phòng.
Khi đi ra ngoài, cô còn dùng sức đóng sầm cửa lại. Sau khi xuống tầng, Hàn Mặc Tử nhìn thấy Tiểu Nhan đã bưng đồ ăn và bắt đũa lên trên mặt bàn. Nhưng... Cô nhíu mày. “Sao chỉ có một bộ bát đũa, chẳng phải mình nói sẽ ra ăn sao?”
Tiểu Nhan liếc nhìn cô, sau đó trợn trừng mắt rồi bĩu mỗi nói: "Mình... Mình tưởng... Mình tưởng cậu không ra ngoài, sao lại nhanh như vậy?”
Hàn Mộc Tử: “ “Chẳng phải mình nói mình nấu cơm thì cậu lại xuống đây rồi. Nhanh như vậy... thật sự ổn chứ?" Tiểu Nhan lại gần cô, hạ giọng xuống nói bên tại Hàn Mộc Tử: “Anh Mạc Thâm đó. không kéo dài được lâu như vậy sao?”
Hàn Mộc Tử: "
Cô hít một hơi sâu, nhằm chặt mắt lại rồi sau đó lại mở ra lần nữa: “Trong đầu cầu rốt cuộc đang nghĩ cái thứ linh tinh vớ vẫn gì vậy?”