*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Trời đất, cô nhắc đến thì quả thật quá giống, tôi vừa mới thấy cậu bé trông hơi quen quen. “Đùa gì vậy? Sao lại liên quan đến tổng giám đốc Dạ của tập đoàn họ Dạ? Có nghĩa là người phụ nữ kia một chân đạp ba thuyền á?”. “...Mấy người động não chút đi, tin tức trước đó của tập đoàn họ Dạ, mọi người không đọc à? Cậu Dạ có vợ rồi, chỉ là lần đó đang chuẩn bị hôn lễ thì xảy ra việc, tôi còn nhìn thấy ảnh của vợ anh ta trên báo đấy. Người ta thực sự là một mỹ nhân." “Nói vậy thì tôi cũng nhớ ra rồi, tin đó bây giờ vẫn có thể tìm thấy đấy.
Dường như ai cũng rút điện thoại ra tra tin tức, quả nhiên nhìn thấy bức ảnh trong hôn lễ của Hàn Mộc Tử, chỉ là buổi hôn lễ đó vì chú rể Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện nên trong hôn lễ chỉ có một mình Hàn Mộc Tử. “Lẽ nào là con của cậu Dạ? Đã lớn thế này rồi sao?” “Cậu bé sao lại ở đây làm phục vụ cho quán củangười phụ nữ giao hàng kia?”
Mặt bọn họ đều hiện lên vẻ nghi hoặc, chỉ có Tiền Đài uống nước thầm nghĩ, hôm nay đúng là không nên đến đây, biết quá nhiều bí mật rồi. Trước giờ mọi người nghĩ rằng cô ta chỉ là một người bình thường, không có lai lịch gì cả, nhưng con trai của Dạ Mạc Thâm, tổng giám đốc tập đoàn họ Dạ lại ở đây giúp đỡ, còn có Lâm Hửa Chính, cùng Hàn
Thanh.
Ba người này đều có tiếng trong giới kinh doanh.
Nghĩ đến đây, Tiền Đài cầm điện thoại trên bàn: “Tôi nhớ ra quần áo ở nhà hình như vẫn chưa thu vào, mà trời cũng sắp mưa rồi, tôi về trước thu dọn quần ảo nhé, các cô cứ ăn đi, bữa nay tôi mời.
Sau đó đứng dậy đi đến quầy thanh toán, rồi vội vàng rời đi.
Trong nhóm đi cùng có người nghi ngờ nhìn ảnh nắng gay gắt bên ngoài, khó hiểu nói: “Trời nắng như thế này, sao có thể sắp mưa chứ? Cô ta bị làm sao vậy?”
Có người cười khẩy: “Đồ ngu, cô ta rõ ràng sợ hãi nên mới trực tiếp bỏ chạy, thế mà cũng không nhìn ra à?" “Vậy, chúng ta cũng đi không?” Đột nhiên phát hiện ra người các cô muốn đối phó lại có khả năng là người mà các cô không thể trêu chọc được, có điều gì phiền não hơn nữa đây? Nếu chỉ vì chọc ghẹo một người phụ nữ mà mất việc hoặc động phải nhữngdoanh nghiệp lớn này thì đúng là lợi bất cập hại, hơn thế nữa
Sự rời đi của Tiền Đài và sự xuất hiện của Đậu Nhỏ cùng Lâm Hứa Chính khiến lòng bọn họ bất an.
Rất nhanh, cũng có người đứng dậy. “Dù sao lúc đầu tôi cũng không ủng hộ ý kiến đến đây gây rắc rối với cô ta, tôi cũng không thích tổng giám đốc Hàn, mấy người muốn trêu chọc cô ta hay gây phiền phức thì tự đi làm đi, tôi về trước đây.” “Vậy thì tôi cũng đi, hôm nay đến đây cũng khiến bạn trai cũng không vui rồi, một cuối tuần đang yên đang lành không hẹn hò cùng người yêu lại đến đây ăn mì, không đáng”
Vài người lục tục bỏ đi, đến đây vốn dĩ có sáu, bảy người, kết quả đi mất ba, bốn người, giờ chỉ còn hai, ba người mắt to trừng mắt nhỏ. *Các cô cũng muốn đi sao?” “Thôi, dù sao cũng đến rồi... nếu không, chúng ta ăn xong mì rồi hằng đi?” “Được, vậy ăn xong mì rồi đi.”
La Tuệ Mỹ nhanh chóng bưng mì ra, kết quả nhìn thấy bàn ngồi đầy người, bây giờ lại chỉ còn ba cô gái. “Hử? Tôi đưa nhầm bàn à? Bàn này không phải gọi bảy bát mì sao?” Bà nghi hoặc để ba bát mì lên bàn, hỏi: “Có phải thằng bé Đậu Nhỏ nói nhầm rồi? Có cần tôi sửa giúp các cô không?” “Không cần đầu dì!” Có người vội vàng nói: “Bọncháu bình thường ăn rất nhiều, đúng là gọi bảy bát mì, dì cứ để lên bàn đi ạ.”
Hai người còn lại cũng vội vàng gật đầu.
La Tuệ Mỹ: "Không cần miễn cưỡng, gọi nhầm thì sửa lại là được rồi.” “Không nhầm đầu ạ, dì cứ bưng hết lên giúp bọn cháu, bạn cháu đã thanh toán hết rồi ạ.”
Đối phương đã nói thế rồi, La Tuệ Mỹ cũng không nói thêm nữa, chỉ có thể đi vào sau bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm. “Mấy cô gái bên ngoài cũng không biết có chuyện gì? Rõ ràng chỉ có ba người, lại gọi những bảy bát mì, tôi hỏi có phải gọi nhầm không thì lại bảo không cần sửa lại hóa đơn, bảy bát mì, các cô có ăn được hết không?”
Một nhân viên nghe thể đáp: “Dì à, mấy cô ấy nói không cần sửa thì thôi đi, tôi đoán chắc ngày thường thèm ăn, lần này mãi mới có cơ hội đến đây nên muốn ăn bù đấy mà.”
La Tuệ Mỹ nghe vậy thấy cũng có lý, nên cũng không thắc mắc gì nữa.
Nhưng bầu không khí bên ngoài cũng không vui vẻ gì cả, ba cô gái ngồi lại bên ngoài đều không chịu thua, không muốn cứ thể rời đi, vì vậy ở lại ăn mì, cũng không dám đòi trả lại tiền, lo lắng đắc tội với vị kia của tập đoàn họ Dạ. “Ngu chết đi được, trả lại tiền thì sao chứ? Lẽ nào gọi quá nhiều cũng không được trả lại? Mấy người nhát gan đến vậy cơ à?”"Cô gan lớn, sao vừa nãy không nói đi?” “Đúng vậy, cô chẳng những không nói, mà còn gật đầu, không phải cũng đồng ý sao?” “Hai người!” “Thôi, mọi người cũng rời đi gần hết rồi, rõ ràng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến lịch trình riêng của mình, hơn nữa chúng ta cũng chỉ là không phục mà thôi, nhưng nếu tổng giám đốc Hàn thật sự coi trọng cô ta thì chúng ta cũng chẳng có cách nào cả.” “Lẽ nào chúng ta không thể thay đổi suy nghĩ của giám đốc Hàn hay sao?” “Đúng vậy, thư ký Tô đi theo tổng giám đốc Hàn bao nhiêu năm rồi cũng không thể thay đổi điều gì, đừng nói là chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng chỉ là không phục nên đến đây gây rắc rối cho cô ta một chút, cũng không thể lấy được ích lợi gì. “Hai người nói thể là có ý gì? Lẽ nào ban đầu tôi gọi mấy cô đến đây sao? Không phải các cô cũng hùa theo à."
Mấy người nhất thời nói không ra lời, nhìn nhau, sau đó thở dài một tiếng. “Bỏ đi, dù sao cũng đến rồi, nếu không muốn gây rắc rối thì thôi, ăn mì xong rồi đi.”
Vì vậy ba người bắt đầu cúi mặt ăn mì, một người sau khi húp nước canh xong thì trong nháy mắt không thể bình tĩnh, muốn hô hào nhưng lại sợ bạn bè cười nhạo nên chỉ nói nhỏ. “Hương vị cũng tạm được.”