“Chẳng lẽ... con bé đã làm gì cháu?” Tống An nheo mắt lại, trong mắt đã hiện lên một tia nguy hiểm, rõ ràng trong lòng bà ấy đã bắt đầu dự tính rồi.
Dạ Mạc Thâm cũng lười giải thích với bà ấy, cầm điện thoại ngồi lại trên giường, không muốn nói chuyện với bà ấy một chút nào.
Khi cơn nóng nảy của anh nổi lên, ai muốn anh giải thích với mình rằng điều đó là không thể.
Tống An cũng không ép buộc anh, liền đơn giản tìm một cái ghế ngồi xuống, Dạ Mạc Thâm không nói gì, Tống An cũng không ép anh nói, chỉ ngồi ở chỗ đó chờ.
Dù sao thì bà ấy cũng đã trở về Sài Gòn, có thể đợi ở đây.
Nếu anh không nói chuyện trong một ngày, thì bà ấy sẽ dành cả ngày ở đây.
Đợi đến lúc anh phải nói mới thôi?
Tiêu Túc thấy hai người lại bắt đầu đấu tâm lý, nhịn không được muốn trợn mắt.
Khi họ chiến đấu tâm lý, điều khó khăn là họ có giỏi hay không? Khí tức của cả hai đều khá mạnh, kết quả khiến nhiệt độ xung quanh đều hạ thấp cực điểm.
Vì vậy, Tiêu Túc quyết định làm người tốt, cậu ta liền bước lên trước.
"Ừm... Dì Tống, chúng ta ra ngoài đi, tôi sẽ kể lại toàn bộ sự việc cho dù nghe."
Mặc dù không biết mọi chuyện và không có mặt vào ngày hôm đó, nhưng thông qua sự kiện mấy ngày qua, cậu ta không cần đến hiện trường cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
"Được!” Tống An gật đầu đứng dậy đi theo Tiêu Túc ra ngoài.
Dạ Mạc Thâm lập tức nghẹn lại, làm sao anh có thể đồng ý? Vì thế liền cười lạnh một tiếng: "Đi đâu?"
Với một câu nói ngắn gọn, Tiêu Túc và Tống An phải dừng bước.
"Cậu Dạ, dì Tống từ Quảng Ninh đến đây, anh không muốn nói chuyện này, để tôi nói chuyện này."
Dạ Mạc Thâm ngước mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm: "Khi nào thì đến phiên cậu làm chủ chuyện của tôi?"
Tiêu Túc: "... Được rồi, tôi sẽ không xem vào nữa! Tôi đi ra ngoài!"
Cậu ta không nên ở chỗ này, anh là một người tính khí thất thường không phải sao?
Nói xong, Tiêu Túc trực tiếp rời đi, không bao lâu liền ra khỏi phòng bệnh.
Tống An: "..."
Rốt cuộc là chuyện như thế nào đây, Dạ Mạc Thâm không để Tiêu Túc nói cho bà ấy biết, vậy thì bà ấy sẽ từ từ đợi.
Khu phòng bệnh rơi vào im lặng kỳ quái như thế này, Dạ Mạc Thâm đang nghịch điện thoại di động, có lẽ là do màn hình bị nứt quá nặng nên anh cầu kỉnh, đột nhiên hét lên: "Tiêu Túc!"
Tiêu Túc thực sự không rời đi, cậu ta chỉ đi ra ngoài.
Vì vậy, khi Dạ Mạc Thâm gọi cậu ta, cậu ta không thể cho rằng mình không nghe thấy được, mà bước vào ngay lập tức.
"Cậu Dạ?"
"Điện thoại di động! Bây giờ mang đi sửa chữa." Dạ Mạc Thâm đưa điện thoại di động cho cậu ta, Tiêu Túc đành phải tiến lên: "Vậy tôi mang đi sửa chữa."
"Trả lại cho tôi trong vòng 30 phút." Tiêu Túc: "….. Không thành vấn đề.
Sau khi Tiêu Túc rời đi, căn phòng lại im lặng, Tống An đã bình tĩnh lại cảm xúc, vừa rồi bà ấy mới sắp xếp lại những chuyện mà mẹ Lâm đã nói với mình.
"Tiêu Túc bây giờ không có ở đây. Nói chuyện đi. Nhà họ Lâm gọi điện cho dì nói cháu bắt nạt con bé. Dù dì không biết rốt cuộc chuyện gì đã gây ra hiểu lầm nghiêm trọng giữa hai người, nhưng bên kia, dù sao cũng là con gái, cháu đưa con bé ra tòa, về sau nó sẽ như thế nào? Huống hồ nó lại là con gái bảo bối của nhà họ Lâm."
Con gái bảo bối nhà họ Lâm?
Nghe thấy những lời này, trong mắt Dạ Mạc Thâm hiện lên một tia châm chọc.
"Vậy thì sao?"
Cô ta thiếu chút nữa làm tổn thương người phụ nữ của anh, anh vẫn chưa tính sổ rõ ràng với cô ta đâu.
Mặc dù hiện tại vết thương ở trên lưng anh, nhưng như thế thì sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Mạc Thâm trở nên lạnh lùng vô tận, ánh mắt không chút lưu tình mà nhìn về phía Tổng An khiến bà ấy có chút kinh hãi, nhịn không được hỏi: "Cháu nói thật đi, rốt cuộc Lâm Thanh Thanh đã làm ra chuyện gì khiến cháu hận nó như vậy?"
Bà ấy hỏi như thế nào, Dạ Mạc Thâm nhất định không nói.
Tống An gần như bị anh làm cho tức chết, Tiêu Túc lại đi mất, bà ấy lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi cả hai người họ vẫn đang cân nhắc đối phương, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Nghe thấy âm thanh này, Dạ Mạc Thâm liền nhíu mày.
Không phải anh đã kêu Tiêu Túc mang điện thoại đi sửa rồi sao? Như thế nào mới vừa đi, đã quay lại?
Kết quả là, khi Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu lên liền ngây ngẩn cà người, đồng tử co rụt lại.
Tống An nghe thấy tiếng động, tự nhiên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy người đẩy cửa, mặt bà ấy không hề cảm xúc, muốn đứng lên.
Sao lại là con bé?
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử tới đây vào buổi tối, gần đây không có chuyện Lâm Thanh Thanh quậy phá bên ngoài nên giấc ngủ của cô ấy cũng còn bị ảnh hưởng. Su khi trở về, cô cảm thấy còn phải cảm ơn Dạ Mạc Thâm về chuyện này, nên tự tay nấu chút cháo dinh dưỡng mang đến.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng khi cô mở cửa phòng, những gì cô nhìn thấy sẽ thực sự là...
Tống An, dì nhỏ của Dạ Mạc Thâm, trước kia bà ấy đối xử với cô rất tốt.
Nhưng mà hiện tại...
Không khí im lặng vài giây trước khi Hàn Mộc Tử phản ứng lại, cong môi về phía Tống An: "Dì Tống, xin chào."
Dì Tống...
Xưng hô khách sáo như vậy.
Tống An nghe thấy vậy, môi mấp máy, như sắp bước tới.
Một bóng người phản ứng nhanh hơn bà ấy, trực tiếp tiến lên chặn trước mặt Hàn Mộc Tử: "Em về trước đi."
Giọng điệu của anh lạnh lùng và mạnh mẽ khiến đối phương không thể từ chối, Hàn Mộc Tử nhìn Dạ Mạc Thâm đang chắn ở trước mặt, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống An, sau đó cười nhẹ nói: “Tôi sẽ không quay về."
Dạ Mạc Thâm nghe vậy trầm mặc quay đầu lại nhìn cô đầy hoài nghi.
Hàn Mộc Tử lại xem như không có chuyện gì, trực tiếp đi qua anh bước lên phía trước, sau đó đặt hộp giữ nhiệt ở đó, quay đầu nhìn Tống An: "Đã nhiều năm không gặp, dì Tống vẫn trẻ trung như trước."
Tống An nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, không đáp lại.