CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Tóm lại, cả người Tiểu Nhan đều rối tung rối mù hết cả lên.

Cô ấy ngơ ngác bị anh hôn rất lâu, cũng không hề có phản ứng lại.

Mà ai đó đã kết thúc cuộc họp vào buổi chiều, kế tiếp cũng không có lịch trình nào khác, vì vậy anh cứ vậy mà bền bỉ ôm lấy Tiểu Nhan, nghiền nát cô ấy một lúc lâu.

Mãi cho đến khi hai người tách ra, cả người Tiểu Nhan vẫn còn choáng váng. Nhưng cơ thể của cô ấy lại như nhũn ra không có chút sức lực, chỉ có thể nép vào trong vòng tay của Hàn Thanh, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi trước người anh.

Chiếc áo sơ mi sẫm màu bị cô ấy nắm chặt làm cho nhăn nhúm, cúc áo cũng được cởi ra một nút, để lộ ra xương quai xanh và yết hầu của anh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Nhan không thể kìm nổi mà phải nuốt nước miếng. “Thích không?” Chú ý đến từng cử động nhỏ củacô ấy, ánh mắt của Hàn Thanh hơi đen tối, vừa hỏi vừa đưa tay cởi từng cái cúc áo còn lại ở phía dưới của áo sơ mi.

Tiểu Nhan bỗng chốc mở to mắt ra, căng thẳng hỏi: "Anh định làm gì vậy?" "Không phải em thích sao?"

Hành động của Hàn Thanh không dừng lại, khuôn mặt Tiểu Nhan đỏ bừng hết lên, cô ấy đè tay anh ta lại để ngăn cản hành động kế tiếp của anh ta, vội vàng nói: "Thích cũng không nhất định là muốn xem!"

Bàn tay anh ta bị cô gái nhỏ đè giữ dừng lại một chút, rồi sau đó không tiếp tục động đậy, Hàn Thanh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ ở trước mặt, đôi môi mỏng chậm rãi nhếch lên. "Được rồi, sau này đến thời điểm thích hợp rồi xem vậy."

Tiểu Nhan: "

Nhìn người đàn ông ở trước mặt đang tỏa ra sức quyến rũ khiến người ta phẫn nộ, Tiểu Nhan kìm không được mà nuốt nước miếng, cô ấy sao lại cảm thấy... người đàn ông già này dường như đã trở nên phóng túng? Có phải là do ảo giác của cô ấy không?

Lúc trước thì lạnh lẽo như núi băng, sau khi xác định mối quan hệ, nhiệt tình có bốc lửa?

Trong lúc Tiểu Nhan đang nghi hoặc chưa thể đưa ra quyết định, thì từ bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa truyền tới. "Cậu Hàn."

Một giọng nam từ bên ngoài truyền vào trong, phávỡ toàn bộ bầu không khí ở bên trong.

Tiểu Nhan sững sờ ngây người ra ba giây, rồi cô ấy đột ngột đứng dậy, cách Hàn Thanh rất xa, khi cô ấy cuống cuồng đến mức không biết chạy đi đâu để trốn, thì trông thấy bên cạnh có một chỗ nghỉ ngơi, cô ấy liền đẩy cửa bước vào trốn luôn mà không cần suy nghĩ thêm gì cả.

Hàn Thanh: "...

Mắt anh ấy đã chứng kiến toàn bộ hành động của cô gái nhỏ từ nãy đến giờ, nhìn chẳng khác gì một chú chuột kho thóc đi ăn vụng rồi bị bắt quả tang.

Anh ấy khẽ họ một tiếng, giọng nói khàn khàn, vừa chỉnh trang lại cúc áo sơ mi của mình vừa mở miệng nói: "Vào đi." Chẳng qua chỉ là ngay lúc anh ấy mở miệng, anh ấy đã hoàn toàn trở lại với khuôn mặt vô cảm, giọng điệu thì lạnh nhạt, bộ dạng không chút dao động. Cao Tầng đứng đợi ở cửa cuối cùng cũng đẩy cửa ra đi vào bên trong.

Khi Cao Tầng bước vào bên trong, anh ta cảm thấy rõ ràng có gì đó không hợp lý cho lắm, bởi vì bình thường khi anh ta đến, thì cậu Hàn vẫn luôn ngồi ở bàn làm việc phía bên kia. Nhưng hôm nay anh ta lại ngồi trên sofa, hơn nữa quần áo thoạt nhìn dường như có vẻ hơi xộc xệch?

Cao Tầng có chút hoảng hốt!

Tin đồn truyền đi dạo gần đây anh ta cũng không phải chưa từng nghe thấy, chẳng qua anh ta chỉ cười trừ cho xong, dù sao một đám người bọn họ đều đãnói rằng, cậu Hàn cái người này dự định là muốn sống một mình cho đến già.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Cao Tầng đã linh xảo bắt gặp phát hiện ra rằng, bên cạnh bộ đồ vest của Hàn Thanh còn có một chiếc túi tua rua màu trắng của phụ nữ, là loại túi đeo một bên vai.

Nhưng mà chỉ nhìn thấy vật khác, chứ không nhìn thấy người khác.

Vì vậy, Cao Tầng lại chuyển tầm mắt của mình sang căn phòng nghỉ ngơi.

Rõ ràng là ở trong đây, nhưng lại núp vào, là vì không muốn người khác nhìn thấy sao? Mà tại sao lại không muốn người khác nhìn thấy? Vậy chắc chắn là đã làm... "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Một giọng nói trầm thấp đã cắt ngang mọi suy nghĩ của Cao Tầng

Cao Tầng tỉnh táo trở lại, mắt không còn dám liếc nhìn lung tung nữa, lúng túng cười nói: "Không có chuyện gì, cậu Hàn, văn kiện này cần có chữ ký của anh."

Nghe nói, nhưng Hàn Thanh lại chưa tiếp nhận văn kiện từ trong tay anh ta, Cao Tầng đặt văn bản lên bàn làm việc trước mặt anh ta một cách ngượng ngùng. “Trước tiên cứ để văn kiện ở đó đã." Hàn Thanh nhẹ giọng lên tiếng.

Cao Tầng hiểu ý anh ta, đặt văn kiện xuống sau đó liền rời khỏi văn phòng.Tiêu Nhan trốn ở trong phòng nghỉ ngơi, không dám phát ra một tiếng động nào, cô ấy lén lút ghé sát vào bên cửa để nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, phát hiện Hàn Thanh lúc mà nói chuyện với người mới đi vào là Cao Tầng thì giọng nói hết sức lạnh lùng, liền quay trở lại thái độ lạnh nhạt và xa cách.

Haiz, cho nên người đàn ông có chút vẻ phóng túng đó, người đàn ông giọng khàn nói chuyện điềm đạm, sau này sẽ chỉ thuộc về một mình cô ấy hay không?

Đang nghĩ ngợi như vậy, Tiểu Nhan liền cảm thấy hạnh phúc như thể là trái tim của cô ấy được lấp đầy bởi bọt bong bóng màu hồng vậy.

Mặc dù tất cả mọi thứ vẫn chân thực như thể đang mơ.

Tiểu Nhan ở lại trong phòng làm việc đến tối thì mới rời đi, lúc cô ấy rời đi thì Hàn Thanh đã đưa cô ấy về nhà, sau khi chiếc xe dừng lại ở dưới lầu, cô ngây người ngồi ở trên vị trí ghế dành cho khách.

Hàn Thanh vươn người lại gần cởi dây an toàn cho cô ấy, hơi thở thuộc về người đàn ông liền ập tới vây quanh lấy cô ấy vào bên trong.

Sau khi anh ấy cởi dây an toàn ra, cũng không hề vội lùi người trở lại, mà lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt rồi hỏi: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nam trầm thấp đã kéo tư tưởng của Tiểu Nhan đang bay lên tận chín tầng mây quay trở lại, sau khi định thần lại cô ấy liền nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở rất gần, cô ấy sửng sốt, nói chuyện lại bắt đầu lắp bắp."Không, em không nghĩ gì cả." "Không nghĩ gì cả? Vậy em có biết bây giờ mình đang ở đâu không?"

Bây giờ đang ở đâu? Tiểu Nhan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì mới nhận ra rằng cô ấy đang ở dưới lầu của nhà mình, sắc mặt đột nhiên đỏ lên: "Hóa ra là đã đến rồi, em vừa rồi chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện mà thôi." "Hả?” Hàn Thanh hơi híp mắt lại: “Không phải em nói là không nghĩ gì cả sao? 11

Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, lại một lần nữa bắt gặp đôi mắt đen láy của anh ta, mặc dù hôm nay trải qua rất êm đềm, thế nhưng đó lại phải là ngày hư ảo nhất trong cuộc đời của cô ấy.

Cô nhìn Hàn Thanh đang ở rất gần mình, đột nhiên vươn hai tay với lấy cổ Hàn Thanh ôm chặt lấy anh, cô vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ ngực anh, hít một hơi thật sâu, sau đó lại ôm chặt lấy anh ta một chút.

Hàn Thanh hơi kinh ngạc.

Cô gái nhỏ bỗng nhiệt chủ động như thế này, khiến cho Hàn Thanh có chút không thích ứng kịp, bởi vì từ tối ngày hôm đó trở đi, cô vẫn luôn ở trong thế bị động, vậy mà bây giờ lại đột nhiên...

Cảm nhận được cảm xúc của cô có gì đó không bình thường, Hàn Thanh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay kéo cô ra: “Sao vậy?” Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, lông mi của Tiểu Nhan run rẩy nhẹ nhàng, rồi nhỏ giọng nói: “Anh có biết không? Hôm nay có lẽ là ngàyđầy hư ảo nhất trong cuộc đời của em, em không biết đây có phải là chân thực hay không. Em đang nghĩ, cho dù đó là bắt nguồn từ sự hư cấu ảo mộng của bản thân đi chăng nữa, vậy thì em cũng hi vọng mãi mãi không cần phải tỉnh giấc, nhưng mà em biết... Nếu như là do chính mình tưởng tượng ra, thì nhất định sẽ có một ngày phải tỉnh lại, cho nên em muốn ôm thêm một lát một lát nữa..."

Cô ấy thật sự là đã nghĩ như vậy, và cũng tự nhiên nói ra như vậy.

Nói xong, Hàn Thanh cười một cách bất đắc dĩ.

Tay anh dùng chút lực kéo Tiểu Nhan vào trong vòng tay của mình, một tay xoa nựng cằm của cô: “Em thật sự đã nghĩ như vậy hả?” Đèn trong xe khá mờ, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp gật gật đầu với anh, bờ môi hồng căng mọng ở dưới ánh đèn lại càng tỏa ra rung động lòng người, đầu ngón tay Hàn Thanh chậm rãi hướng về nơi tâm tư của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve mỗi cô, giọng nói khàn khàn: "Vậy em có muốn hôn thêm nữa không?"

Tiểu Nhan: ""

Cô ấy chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ba giây sau mới vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, không cần đầu, em không có tham lam như vậy, em rất dễ dàng được thỏa mãn, chỉ cần ôm là được rồi."

Cô ấy sợ mình quá tham lam thì giấc mộng sẽ tỉnh giấc!

Đến lúc đó có thể ngay cả ôm thôi cũng không có nữa! Bộ dạng này thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu,

Bình luận

Truyện đang đọc