CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Tiểu Nhan ý thức được động tác này, càng cảm thấy vô cùng mất mặt, đành phải úp mặt vào ngực Hàn Thanh, nhắm mắt lại không dám nhìn người khác.

Hàn Thanh không mặc áo cứu sinh, nên ngực anh dày rộng, lúc dựa vào ấm áp không nói, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Ngay từ đầu Tiểu Nhan đã nghe thấy tiếng trái tim đập rất nhanh.

Cô còn tưởng rằng đây là tiếng tim đập của mình, còn đang âm thầm cười nhạo mình mất mặt.

Nhưng mà một lát sau, cô liền phát hiện tiếng tim đập này hình như không phải của cô. Nếu không phải cô thì còn có thể là của ai?

Tiểu Nhan nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh, biểu cảm trên mặt anh rất bình tĩnh, khi cô ngẩng đầu nhìn anh, anh còn cúi đầu nhìn cô lại.

Trong đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa gợn sóng, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi anh hôn cô đến mức động tình.

Nếu không phải quá gần nhau, Tiểu Nhan thật sự không biết…

Người này ở bên ngoài nhìn như không hề bận tâm, nhưng tim đập lại nhanh như vậy.

Hóa ra…. Mất mặt cũng không phải chỉ mình Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Nhan lập tức vui vẻ, cô vui vẻ rạo rực cười với Hàn Thanh, vươn tay chọt chọt ngực anh.

“Tim anh đập nhanh thật.”

Ngữ khí mang theo ý “cười trên sự đau khổ của người khác”, giống như cố ý muốn giễu cợt Hàn Thanh vậy.

Hàn Thanh da mặt dày, căn bản không sợ cô cười nhạo, ngược lại còn cầm tay cô đặt trên ngực mình, thấp giọng nói: “Đúng vậy, đều là vì “

em.

Lòng bàn tay trắng trẻo xinh xắn đặt trên ngực anh, Tiểu Nhan có thể cảm giác được nhịp tim đập nhanh của anh từng chút, từng chút đụng vào lòng bàn tay cô.

Đây là một lực rất mạnh. Tiểu Nhan đảo mắt, trái tim ban đầu còn bình tĩnh, giờ khắc này cũng bị Hàn Thanh làm cho rung động. Lúc đầu cô tính giêu cợt Hàn Thanh, ai ngờ lại bị trêu ngược lại, lúc này cô đã hoàn toàn bị hun nóng.

Dứt khoát, cô trực tiếp dựa vào lông ngực anh, không nói gì.

Mà bên kia thì sao?

Sau khi Lâm Thấm Nhi bị đuổi khỏi thuyền, đứng ở cửa ra vào tức giận đến mức sắc mặt mày xanh mét, hai tay nắm chặt thành năm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt.

Thật sự tức chết cô ta rôi! Nếu sớm biết rằng mình sẽ bị đuổi khỏi thuyền, cô ta đáng lẽ phải nên nhãn nhịn một chút. Bây giờ thì đẹp mặt rồi, bị đuổi ra ngoài, quả thật là việc gì cũng làm không xong mài Cũng không biết bọn họ sẽ đi đến đảo nhỏ mấy ngày, cô ta phải tiếp tục chờ ở chỗ này hay sao? Nếu đợi đến khi người chồng hay bạo hành của cô ta được thả từ đồn cảnh sát ra, lúc đó chỉ sợ cô ta phải đối mặt với một trận bão táp còn khủng bố hơn.

Không được, cô ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được, cô phải nghĩ cho ra biện pháp.

Đảo nhỏ cách đây không xa, nhưng cũng cần thời gian. Tiểu Nhan vốn đang thẹn thùng dựa vào ngực Hàn Thanh, lúc sau lại cảm thấy có chút buồn ngủ, cho nên cô dựa vào lồng ngực anh ngủ luôn.

Đấn lúc cô tỉnh lại thì thuyền đã tới đất liền rồi.

Mọi người cởi áo cứu sinh rời thuyền.

Không khí trên đảo rất tốt. Trước khi lên thuyền cũng đã cho các cô phụ nữ thay loại giày đặc biệt dùng trên đảo, hơn nữa còn trang bị máy quay. Không cho phép các cô vứt rác lung tung, cũng không được nhặt loạn vỏ sò vỏ ốc trên bờ cát mang đi.

Cũng vì có văn bản quy định rõ ràng như vậy nên hòn đảo nhỏ này vẫn duy trì trạng thái nguyên thủy lúc ban đầu.

Vừa lên đảo, Tiểu Nhan đã cảm thấy không khí trên đảo cực lỳ khác với bình thường. Du khách trên đảo rất nhiều, nhưng vô cùng trật tự chấp hành theo quy định được đặt ra.

Nhân viên công tác đi bên cạnh giới thiệu: “Bên trong hòn đảo này có khu biệt thự chuyên dụng, số người đón tiếp mỗi ngày rất hạn chế, cho nên cần phải đặt trước. Bên ngoài có khu vực hoạt động tự do, thời gian cố định sẽ có một ít hoạt động, có thể tự do chọn giữa tham gia và không tham gia.”

Tiểu Nhan vừa nghe vừa gật đầu đặt câu hỏi, bởi vì thời gian còn nhiêu nên nhân viên công tác đưa bọn họ đi dạo một vòng bằng xe.

“Xe này mỗi ngày sẽ đi rất nhiều vòng quanh đảo, trả tiền là có thể lên xe. Nếu lúc đó không có tiền lẻ thì có thể sử dụng thẻ tạm thời, quẹt thẻ là được lên xe”

Đi một vòng, sau khi quen đại khái với điều kiện ở đảo, nhân viên công tác liền đưa các cô tới khu biệt thự ở chính giữa.

“Lần này công ty chuẩn bị phòng tình nhân cạnh biển cho hai người, nếu bà chủ Hàn có chỗ nào không hài lòng thì có thể liên hệ với nhân viên công tác chúng tôi qua điện thoại bất cứ lúc nào, chúng tôi cũng có thể hỗ trợ đổi phòng giúp cô.”

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhớ tới lúc trước ở tại phòng của quán rượu bên kia, bây giờ bọn họ đến bên này rồi, vậy đồ đạc ở bên kia phải làm sao đây?

Vì thế Tiểu Nhan đã lên tiếng hỏi vấn đề này.

Nhân viên công tác cười nhẹ giải thích: “Bà chủ Hàn yên tâm, phòng của khách sạn này đều chuẩn bị riêng cho hai người. Trước khi chuyến đi kết thúc thì các gian phòng đều có thể dùng, điểm này cô có thể yên tâm”

Ồ, vậy thì tốt rồi.

Tiểu Nhan vừa lòng gật đầu đáp ứng.

Sau đó, lúc nhân viên công tác không nhìn thấy, Tiểu Nhan lặng lẽ kéo Hàn Thanh, nhỏ giọng hỏi: “À ừm… Nơi này là đào nhỏ, đến lúc đó sẽ có phòng phụ sao?”

Nghe vậy, Hàn Thanh cúi đầu nhìn cô, bên môi mang theo ý cười thản nhiên như có như không: “Phòng phụ?”

“Đúng rồi” Tiểu Nhan đảo mắt, nói tiếp: “Không phải trước kia anh lén thuế thêm một phòng vì không muốn ngủ cùng em sao? Cho „ nên…

Bước chân Hàn Thanh dừng lại.

“Cho nên? Không phải buổi tối hôm sau chúng ta cũng ngủ cùng nhau à?”

Tiểu Nhan: “..”

Cô nghiêng đầu sang một bên, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc kỳ quái.

Hình như là vậy.

“Nhưng mà..” Tiểu Nhan căn môi dưới, biểu cảm hơi rối rắm: “Đó là trong tình huống không còn cách nào khác, nếu có biện pháp, anh vẫn sẽ thuê thêm một phòng phụ sao?” . Truyện Light Novel

Nói đến đây, Tiểu Nhan lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Vì sao Hàn Thanh lại không muốn ngủ cùng cô, hai người ngủ cùng nhau thì anh cũng sẽ không làm gì mình, nhưng mà…

Khi cô đang suy tư, trên đầu đột nhiên cảm thấy tê rần.

Tiểu Nhan than nhẹ một tiếng, phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ai oán nhìn Hàn Thanh.

“Tại sao tự nhiên anh lại đánh em?”

“Không đánh em thì để em tiếp tục suy nghĩ lung tung đi đâu à? Bé ngốc này, em là một cô gái, mà anh lại là đàn ông, ở trong cùng một phòng thì người có hại chính là em”

Cái gì?

Thì ra là anh nghĩ như vậy, cảm thấy người bị hại sẽ là mình cho nên mới không muốn ở cùng phòng với cô sao?

“Nhưng mà em không cảm thấy như vậy!”

Tiểu Nhan lắc đầu, theo bản năng lắc tay anh càng nhanh: “Chúng ta đang lấy thân phận vợ chồng đi du lịch, nếu để người khác biết chúng ta không ở chung một phòng, có phải sẽ..”

Nói đến đây, Tiểu Nhan bỗng dưng nhận ra có gì đó không đúng.

“Không phải, thật ra ý của em là..”

“Không cần giải thích” Hàn Thanh liếc cô “Nói thẳng ra là em muốn ngủ cùng phòng với anh”

“Không phải như thế!” Tiểu Nhan cực lực phủ nhân: “Em chỉ lo lắng nhân viên công tác hiểu lầm thôi, không phải em nghĩ như vậy đâu…”

“Được”

Hàn Thanh giữ đầu cô, đột nhiên ghé sát vào người cô: “Đó đều là anh nghĩ như vậy, tất cả đều là anh nghĩ, được chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc