Dạ Mạc Thâm lại duy trì vẻ trầm mặc, không tiếp lời của cô.
Hàn Mộc Tử cũng không sốt ruột, cũng lẳng lặng như vậy theo dõi anh, đột nhiên anh thu người lại vươn tới hôn lên môi cô.
Động tác bất thình lình này của anh làm cho Hàn Mộc
Tử sửng sốt.
Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu, cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, vào giây tiếp theo khi anh dừng lại, khóe miệng anh sát bên khóe miệng cô, giọng nói khàn khàn: "Là do anh không đủ tốt sao?"
Hàn Mộc Tử:?
Người đàn ông này rốt cuộc là có ý gì? "Anh đã làm nhiều chuyện vì em như vậy, tâm tư của anh thế nào, đến giờ em vẫn không rõ sao?"
Cô đương nhiên biết tâm tư của anh thế nào, chỉ là...
Dạ Mạc Thâm đột nhiên dồn sức cắn cô một cái, Hàn Mộc Tử bị đau đến nhăn mày lại. "Anh làm gì vậy?” "Đau không?" Anh bắt lấy tay của cô, đưa tay của cô đặt lên ngực mình: "Nơi này hiện tại so với sự đau đớn của em còn đau hơn gấp vạn lần."
Hô hấp của Hàn Mộc Tử như dừng lại: "Anh..."
Trong phút chốc anh liền đưa tay ôm chặt lấy cô: "Đừng qua lại gì với anh ta nữa, anh ta không phải là loại người tốt lành gì đâu."
Nghe đến đó, đôi đồng tử của Hàn Mộc Tử trừng lớn, nói không ra lời.
Quả nhiên là anh đã biết rồi.
Chả trách, chả trách khi cô về đến nhà, ánh mắt và trạng thái của anh lại trở nên khác biệt như vậy, hóa ra là anh thật sự đã biết cô đi gặp Dạ Lẫm Hàn.
Chỉ là, không phải anh còn đang ngủ sao?
Vậy thì làm sao mà anh lại biết được?
Hàn Mộc Tử nhịn không được lại hỏi: "Anh theo dõi tôi?"
Dạ Mạc Thâm không trả lời, lực ôm của anh lại chặt hơn một chút. "Em như vậy là đang ngầm thừa nhận sao?" Hàn Mộc Tử vô lực nhằm mắt lại, cảm thấy trái tim của chính mình đang từ từ đập chậm lại.
Thật lâu sau. "Anh nhất định cử phải bám sát tôi như vậy sao? Có phải quyền tự do cơ bản nhất tôi cũng không có không? Dạ Mạc Thâm, anh có biết thế nào là quyền tự do của một người không hả, tôi hiện tại không phải là vợ của anh, anh căn bản... Không có tư cách khống chế tôi. Cho dù tôi có là vợ của anh đi chăng nữa, anh cũng không thể trói buộc tôi như vậy được!"
Hơi thở lạnh lẽo trên người anh phải xuống. "Trói buộc? Vậy còn em thì sao? Ngày hôm qua em nói với anh như thế nào?" Anh nằm lấy cổ tay của cô, lực đạo dần dần tăng thêm: "Em sẽ không đi ra ngoài? Để cho anh có thể nghỉ ngơi thật tốt? Kết quả lại nhân cơ hội chạy ra ngoài tìm người đàn ông khác vụng trộm?" "Vụng trộm?" Chữ này đã hoàn toàn chọc giận Hàn Mộc Tử. Cô đi gặp Dạ Lẫm Hàn, rõ ràng chỉ là vì nói chuyện công việc hợp tác, vậy mà anh lại nói cô một cách khó chịu như vậy, nói cô đi vụng trộm. Nhìn ánh mắt của anh lúc này,
Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy bản thân giống như bị người ta hung hăng tát cho một cái bạt tai, đột nhiên cô dùng sức
Đẩy Dạ Mạc Thâm ra. "Anh nói những lời này là có ý gì? Anh coi tôi trở thành người như thế nào rồi? Vụng trộm?"
Sau khi đẩy anh ra, Hàn Mộc Tử ngồi dậy, mới phát hiện bản thân mình đang không mặc gì cả, cô hít một hơi thật sâu, sau đó kéo lấy ga trải giường quấn lên người mình, sau đó mới xuống giường nhặt quần áo dưới đất của mình lên, đưa lưng về phía Dạ Mạc Thâm. "Coi như là tôi đi vụng trộm đi? Thì sao nào? Anh hiện tại căn bản không quản được tôi." Hàn Mộc Tử cầm quần áo mặc vào, sau đó liền đi vào phòng tắm, lúc cô đi vào phòng tắm còn cố ý đóng mạnh cửa, trong phòng tựa hồi như bị âm thanh đóng cửa làm cho có chút chấn động.
Dạ Mạc Thâm nhìn chăm chăm cách cửa phòng tắm, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.
Tức giận rồi sao?
Vậy anh bị cô lừa gạt, phải tính như thế nào đây?
Dạ Lầm Hàn, muốn tranh giành với anh sao?
Cửa sổ cũng không có đâu.
Hàn Mộc Tử ở trong phòng tắm chỉnh lý lại bản thân một chút, sau đó đi ra lấy một bộ quần áo mới thay ra, sau khi thay xong thì cô lại bắt đầu trang điểm, cô ngồi ở trước gương tô son, hoàn toàn coi Dạ Mạc Thâm là không khí, không thèm để ý đến anh.
Nhìn thấy cô như vậy, Dạ Mạc Thâm nhịn không được chau mi lại.
Người phụ nữ này cũng không ra ngoài, trang điểm làm cái gì vậy?
Anh đứng dậy mặc quần áo lên người, đi tới phía sau cô: "Em phải đi ra ngoài sao?"
Hàn Mộc Tử không để ý tới anh, lấy ra gương nhỏ và hộp phần, bắt đầu giúp bản thân hoàn thành nốt những bước trang điểm cuối cùng, sau đó liền cầm theo túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Thời điểm cô bước chân tới cạnh cửa, một bàn tay duỗi ra, chắn ngang đường cô.
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, liền trông thấy sắc mặt không tốt của Dạ Mạc Thâm. "Em đi đâu thế?"
Anh nhướng mi, biểu cảm rất không tốt.
Hàn Mộc Tử cười nhạo ra tiếng: “Tôi đi đầu thì anh cũng không quản nổi đầu! Dạ Mạc Thâm, không phải anh nghĩ rằng tôi giữ anh ở lại đây hai ngày thì thật sự đã trở thành một người nào đó của tôi rồi đấy chứ? Anh tôi cũng không quản tôi, anh dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?"
Cô dùng sức đẩy tay anh ra, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của cô, âm thanh trầm thấp của Dạ Mạc Thâm vang lên. "Cho dù vừa rồi đã xảy ra quan hệ, em vẫn cho rằng anh không có tư cách nào để quản em sao?"
Bước chân của cô dù rất nhỏ, nhưng vẫn không ngừng bước về phía trước, đi thẳng xuống dưới lầu. Anh cho rằng bây giờ là thời đại nào rồi? Đã xảy ra quan hệ thì cô phải chịu sự quản lý của anh sao? Thật là buồn cười, không cần nói đến cô hiện tại không phải là xử nữ, cho dù cô có là xử tử đi chăng nữa, thì lần đầu tiên cũng là bị anh lấy đi, cô cũng không nhất thiết bởi vì chuyện này mà dồn ép bản thân phải kéo gần khoảng cách, có quan hệ với một người đàn ông.
Khi Hàn Mộc Tử đi xuống đến dưới lâu, chuẩn bị lái xe đi đến hiệu thuốc, kết quả cô vừa mới định mở cửa xe, một bàn tay đã đưa ra đè lại động tác của cô.
Cô nâng mi mắt, quả nhiên lại là Dạ Mạc Thâm.
Hơi thở của anh có chút loạn: “Không phải anh đã nói bên ngoài rất nguy hiểm sao? Em rốt cuộc muốn như thế nào?"
Hàn Mộc Tử: ".." cô cười lạnh ra tiếng: "Có nguy hiểm bằng anh không? Đừng quên vừa rồi anh đã làm cái gì với tôi, đừng cho rằng anh nói đứng ra bảo vệ tôi là anh có thể muốn làm gì thì làm. Dạ Mạc Thâm, anh cho rằng những chuyện mà bản thân anh đang làm là những chuyện rất cao thượng sao, hay là anh cho rằng những chuyện đó là vì muốn tốt cho tôi? Nếu anh là thật sự suy nghĩ cho tôi, vậy thì anh nên cách xa tôi ra một chút."
Cô trực tiếp mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế lái.
Dạ Mạc Thâm đứng ở nơi đó, ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt đều có chút thống khổ.
Hàn Mộc Tử không có đi nơi khác, mà chỉ lái xe đi vòng vo xung quanh, cuối cùng vẫn là đi tới một hiệu thuốc trước, sau đó xuống xe đi vào trong mua thuốc.
Nhân viên cửa hàng nghe nói cô muốn mua thuốc tránh thai, liền lập tức giới thiệu cho cô vài loại, Hàn Mộc Tử nói thẳng ra tình huống của bản thân, nhân viên cửa hàng liền lập tức giới thiệu cho cô một loại...
Hàn Mộc Tử liền trực tiếp thanh toán tiền, sau đó mang theo gói thuốc ra cửa.
Sau khi ngồi vào trong xe, cô đem thuốc tránh thai tùy ý đặt ở một bên, nhớ tới lúc trước phát sinh đủ loại loại chuyện, lúc này chỉ cảm thấy đau đầ mà thôi.
Vì cái gì mà đang yên ổn, cô lại lên giường với Dạ Mạc
Thâm chứ?
Hiện tại... Sự tình càng ngày càng phức tạp. Cô nhất định, nhất định không thể mang thai.
Nếu mang thai, vậy thì thật sự sẽ không thể nào giải quyết được sự hỗn loạn này.
Nơi này cách nhà của cô không xa, chỉ là cô không muốn trở về nhà sớm như vậy, vì thể liên lái xe đi xa hơn, định từ từ rồi mới trở về.
Đi qua cầu vượt, vừa hay tới một ngã tư đường, Hàn Mộc Tử liền dừng lại chờ đèn đỏ, đôi mắt vô ý mà nhìn thoáng qua phía sau, lại đột nhiên thấy được một chiếc xe.
Cô thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ một chút rồi lại nhìn thoáng qua.
Chiếc xe này, như thế nào lại có cảm giác... Giống như từ khi cô ở hiệu thuốc, nó vẫn luôn đi theo cô vậy?
Chẳng lẽ là cùng một điểm tới sao? Lại trùng hợp đến như vậy sao?
Đường ở thành phố này tuy rằng không quá nhiều, nhưng cô đã đi lâu như vậy rồi, rất ít khi xảy ra mấy chuyện cùng tuyến đường như thế này.
Đèn xanh.
Hàn Mộc Tử kế tiếp không ngừng lái xe và thay đổi đường đi, chỉ là chiếc xe màu đen ở phía sau vẫn không biến mất, vẫn luôn đi theo phía sau xe của cô.
Sau khi đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, Hàn Mộc Tử có thể xác định bản thân cô đang bị người ta theo dõi.
Cô cằn cần môi dưới của mình, sau đó lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Dạ Mạc Thâm.
Mới vừa ẩn đến tên của anh, Hàn Mặc Tử liền ngây cả người. Cô vừa mới cãi nhau với anh xong, bây giờ lấy cái gì để gọi điện thoại cho anh.