**********
Tiêu Túc bước chân dừng lại, rất khó hiểu quay đầu nhìn về phía Dạ Mạc Thâm. "Cậu
Dạ Mạc Thâm ánh rất sâu, lạnh như băng dừng ở trên mặt Tiêu Túc, ánh mắt lạnh đến thấu xương, như hồi mùa đông vậy. có nói phải điều
Tiêu Túc lắc lắc đầu. “Vậy cậu tự mình làm để làm cái Đúng vậy, cậu Dạ đều không có mệnh lệnh, vậy cậu ta khẩn trương như vậy để làm chi? Tiêu Túc họ nhẹ một tiếng, vẫn là cảm thấy rất khiếp sợ, “Cậu Dạ, vừa rồi tôi nói là đúng sao? Mợ chủ thực sự sinh cho anh một đứa con trai? Hơn nữa còn giống nhau như đúc?
Giống nhau như đúc? Vậy cho nên mấy ngày nay cậu Dạ mới buồn rầu vụ tặng quà gì cho đứa bé?" Dạ Mạc Thâm không có phản ứng lại, trong mắt Tiêu Túc thì đó lại là ngầm thừa nhận, cậu ta thở dài một hơi, xong lại cảm thấy có gì đó không đúng lại lẩm bẩm nói: "Không đúng a, đứa bé sinh ra như thể nào lại có thể giống cậu như đúc được? Cậu Dạ năm năm nay đều không có gặp mợ chủ, hơn nữa thời điểm gả vào nhà họ Dạ mợ chủ đã mang bầu được hơn một tháng... Mà hình như hai người vẫn chưa cưới nhau thì phải? Cái này hại não
Càng nói chuyện, Tiêu Túc cảm thấy đau đầu. Đây đến cùng là chuyện gì?
Mợ chủ sinh con của Dạ Mạc Thâm? Vậy cô ấy sinh đứa bé khi nào?
Nghĩ tới nghĩ lui Tiêu Túc đều không thể nào hiểu được. Dạ Mạc Thâm nghe xong, trên môi nở nụ cười châm chọc. “Đúng vậy, cho dù là tôi cũng đều không nghĩ tới, tôi như vậy mà bị cô ấy lừa lâu như vậy." Tiêu Túc gãi gãi đầu, "Cậu Dạ, chuyện này thực sự rất hại não, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” "Nhớ năm đó tôi cho cậu đi tìm một người phụ nữ, cậu vẫn không có tìm được không?" Dạ Mạc Thâm đột ngột chuyến chủ đề càng khiến cho Tiêu Túc cảm thấy bối rối, nhưng vẫn là trả lời: “Tôi không tìm được tung tích, việc này cũng thật kỳ lạ. Rõ rằng chỉ là một người phụ nữ, tôi phải nhiều người như vậy đi tìm nhưng cũng không tìm được. Giống như là người phụ nữ đó đột nhiên biến mất trên thế gian này vậy, tìm như thế nào cũng không tìm thấy…
Nói tới đây, Tiêu Túc ngừng lại, cậu ta đột nhiên nhìn về phía Dạ Mạc Thâm. "Cậu Dạ, không lẽ người mà anh tìm... là mợ chủ sao?"
Khi nói tới đây, Tiêu Túc đã có thể xác định người mà Dạ Mạc Thâm tìm là ai.
Cậu ta hai mặt trừng lớn, cảm thấy điều này thật là bất khả từ nghị.
Năm đó cậu chủ cho hắn tìm người, tổn bao nhiều sức lực và nhân lực, lại gặp rất nhiều phiền phức, kết quả là?
Một người ngay trong mắt Dạ Mạc Thâm, kết quả bọn họ lại không ai biết, ở bên ngoài khổ tìm như vậy, ai có thể biết được người ta ngay tại trong nhà.
Thảo nào." Tiêu Túc gãi gãi đầu, lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu đứng lên. "Cho nên ngay từ đầu mình tìm vất vả như vậy, nguyên nhân là... Người mà cậu Dạ muốn tìm vẫn luôn ở trước mặt mình?"
Nhưng mà tất cả bọn họ đều phớt lờ, hoặc nói cách khác là bọn họ căn bản không ai nghĩ tới, nào có lý nào lại đơn giản như vậy, hay cậu Dạ chơi bọn họ đâu?
Tiêu Túc lại đột nhiên nghĩ đến, "Kia lúc trước... anh muốn cô ấy phá thai, chẳng phải là cô ấy đã suýt...
Nói đến đây, Tiêu Túc cảm giác được không khi có chút không đúng, cậu ta không dám nói thêm gì nữa. Nghĩ tới vẫn là cảm thấy rất chấn động, nếu lúc trước cậu chủ không phải đột nhiên cảm thấy có lỗi với mợ chủ, cũng không có động tới đứa bé.
Hiện tại nghĩ lại nếu mọi chuyển xảy ra, chẳng phải là chính tay mình giết đứa con của mình hay sao?
Nghĩ lại không khỏi cảm thấy lạnh sống lũng. “Cậu Dạ, vậy mấy năm nay mợ chủ không phải là chịu rất nhiều khổ sở sao?" "Khổ sở?" Dạ Mạc Thâm sửng sốt, Tiêu Túc nói đúng là làm cho anh ngẩn người. “Đúng vậy." Tiêu Túc gật gật đầu, “Nếu năm đó mợ chủ mang thai đứa con của anh thì đứa bé trong bụng cũng không phải là chửa hoang... Nhưng khi gả vào nhà họ Dạ, mợ chủ phải chịu rất nhiều khổ sở, lúc ấy anh đối với cô ấy, anh hẳn là vẫn còn nhớ rõ 2
Dạ Mạc Thâm đúng là sững sở tại chỗ.
Sau một lúc lâu, có lẽ là thẹn quả hóa giận, cậu đột nhiên quát một câu: “Cút!
Tiêu Túc: "..
Thấy biểu hiện của mình không đúng, Tiêu Túc chỉ có thể im lặng ra khỏi phòng họp.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng hợp chỉ còn lại một mình Dạ Mạc Thâm, cậu ngả người xuống ghế, nhầm mắt lại.
Bắt đầu nhớ lại chuyện của năm năm trước.
Lúc đó Mộc Tử vừa mới được gả vào nhà họ Dạ, ngay cả giấy kết hôn cũng là do ông già họ Da kia tìm người làm, lẻ cưới được thực hiện một cách qua loa, thực ra đêm hôm đó cảm giác của Mặc Thâm thế nào chính anh cũng không rõ.
Để anh lấy một người con gái tàn tật ngồi xe lăn của một công ty gần phá sản, điều này tương đương với việc nói cho mọi người ở Thành phố Sài Gòn: Dạ Mạc Thâm cũng chỉ đến như thể, sẽ không được nhà họ Dạ coi trọng. Dạ Mạc Thâm đương nhiên cũng biết, lão già kia tuy rằng đưa cậu về nhà họ Dạ, nhưng là chính ông ta hại chết mẹ anh, cho nên vẫn canh cánh trong lòng đề phòng, sợ anh biết chuyện này sẽ chống lại ông ta, thậm chí tìm cho anh một người phụ nữ để kiềm chế anh.
Đáng tiếc, ông ta lại nhìn trúng năng lực của cậu, muốn cậu quản lý tập đoàn nhà họ Dạ, lại muốn kiềm chế không cho cậu phát triển.
Tất nhiên, Dạ Mạc Thâm đều biết tất cả những điều này
Vì vậy, năm đó khi cô gả vào, Dạ Mạc Thâm đã cho rằng cô và đám người lão già kia là cùng một phe, hơn nữa anh còn phát hiện ra cô mang thai.
Đối với Dạ Mạc Thâm mà nói thì đây chính là chuyện buồn cười nhất.
Cho nên anh cảm thấy người phụ nữ này ham hư vinh, vậy anh sẽ không để co cô ta được tổ, cho nên liên tục làm khó cô, muốn để cô biết khó mà lui.
Thế nhưng mà ai biết....
Dạ Mạc Thâm đưa tay đè huyệt Thái Dương.
Nhớ lại những chuyện này, huyệt Thái Dương của cô nhảy thình thịch. Cho nên trong lúc anh cảm thấy mình bị lừa dối thì Mộc Tử cũng phải chịu rất nhiều oan ức?
Hàn Mộc Tử xem bản thiết kế mà Lãnh Nguyệt Nguyệt đưa tới, hài lòng gật đầu: “Cũng không tệ lắm, cô tiến bộ rất nhanh, cứ tiếp tục cố gắng.
Được sự khẳng định của Hàn Mộc Tử, trong lòng Lãnh Nguyệt Nguyệt tự nhiên là vui vẻ, vui mừng cầm bản thiết kế rời di.
Lúc Tiểu Nhan tiến vào thì trông thấy Hàn Mặc Tử vẫn đang bận rộn, hơn nữa bộ dáng còn trông rất bình thường, cô ấy bắt đầu lo lang.
Sau đó cô ấy hỏi Hàn Mộc Tử mấy vấn đề, Hàn Mộc Tử phân tích rất rõ ràng, khiến stn không khỏi kinh ngạc. "Mộc Tử, cậu thật sự không có việc gì sao?”
Tiểu Nhan không nhịn được nói một câu. Hàn Mộc Tử ngước mắt: “Tớ thì có thể có chuyện gì được? Công việc đầu, trong đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy?
Bị cô chỉ trích như vậy, Tiểu Nhan không nói lên lời, nói thêm nữa ngược lại sẽ lộ ra việc cô ấy khong chú tâm vào công việc. “Vậy tớ tiếp tục đi làm việc, buổi tối tớ... Có thể đi đón Đậu
Nhỏ tan học không?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, suýt nữa cô đã quên mất chuyện Tiểu Nhan coi Đậu Nhỏ như quân sự tình cảm.
Nhưng mà mấy ngày nay...
Sau khi suy nghĩ, cô nói: "Có thể không tiện lầm, bây giờ Đậu Nhỏ... Đi theo Dạ Mạc Thâm, chắc là Dạ Mạc Thâm sẽ đi đón Đậu Nhỏ. "Nhỡ đâu không thì sao?” Tiểu Nhan ôm ảo tưởng cuối cùng: “Dù sao khi tan làm tớ cũng không có việc gì, nếu như cậu Dạ không tới đón, vậy thì tớ sẽ mang Đậu Nhỏ đi.