CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tại sao còn muốn trở về à?

Trong ấn tượng của cô thì vấn đề này đã không phải là người lần đầu tiên hỏi cô rồi.

Hình như rất nhiều người biết chuyện trước kia đều sẽ hỏi cô một câu như vậy.

Tại sao phải trở về?

Nơi này là nói cô sinh ra và lớn lên, năm năm trước cô đau khổ rời đi, sau đó thay tên đổi họ.

Hiện tại cô cảm thấy có thể đối mặt với mọi thứ, cho nên cô muốn trở về là do có sai sao?

Cô yên lặng ngước mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ở đối diện: "Chuyện tôi trở về, có liên quan gì đến chuyện của cô sao?"

Vì sao nhiều người đều muốn hỏi như vậy, cô muốn về thì về thôi.

"Cô vì anh ấy sao?" Lâm Thanh Thanh cắn môi dưới, cô ta có chút không cam lòng hỏi: " Rõ ràng thái độ của cô với anh ấy lạnh nhạt như vậy, không phải cô về vì anh ấy chứ?"

Bờ môi Hàn Mộc Tử giật giật: "Chuyện này có liên quan gì đến cô?"

"Đương nhiên là có." Lâm Thanh Thanh vẫn rất không cam tâm: "Nếu như cô không thích anh ấy thì tôi còn có cơ hội, nhưng nếu như cô về vì anh ấy thì một cơ hội nhỏ nhoi tôi cũng không có."

"..." Hàn Mộc Tử thật là bội phục cô ta, sau khi gây ra những chuyện kia, thế mà hiện tại trong đầu cô ta còn mơ tưởng đến Dạ Mạc Thâm. Cô có chút buồn cười mở miệng nói: "Mẹ cô nói cô đã ăn năn nên muốn xin lỗi tôi một cách chân thành. Kết quả đây chính là ăn năn của cô sao?"

"Tôi ăn năn và thích anh ấy là hai việc khác nhau. Tạt axit cô là tôi không đúng, nhưng lúc ấy tôi nghĩ cô đã cướp đoạt anh ấy, cho nên mới làm chuyện không thể tha thứ với cô. Tôi đã thành tâm ăn năn rồi, tôi muốn giải thích với cô, nhưng mà..."

"Nhưng cô còn chưa hết hi vọng với anh ấy, cô cảm thấy mình có cơ hội đúng không?"

Lâm Thanh Thanh bị nói trúng tim đen, cô ta cũng không phủ nhận mà cụp mắt cúi đầu.

"Tôi thật sự thích anh ấy, tôi biết cô là vợ cũ của anh ấy, nhưng nếu cô không có tình cảm với anh ấy, dù sao cô cũng phải cho người khác một cơ hội chứ? Chuyện lần này là lỗi của tôi, tôi chân thành ăn năn xin lỗi cô!"

Nói đến đây, Lâm Thanh Thanh còn đứng dậy,cô ta nghiêm túc đưa mắt nhìn Hàn Mộc Tử một cái, sau đó xoay người xin lỗi cô.

Hàn Mộc Tử rất ngạc nhiên, cô nghĩ người này sẽ rất khó để xin lỗi mới đúng, không nghĩ tới thế mà thái độ của cô ta tốt như vậy. Bởi vì đã biết được mọi chuyện, cho nên lập tức thay đổi sao?

Cuối cùng cô ta lớn lên thế nào vậy?

Lúc đầu chuyện này là nể mặt dì Tống, hiện tại cô chấp nhận lời xin lỗi này, thành tâm ăn năn, đối với Hàn Mộc Tử cũng là là một chuyện tốt.

Chí ít cô sẽ không bị khó xử.

"Sau khi ra ngoài, có phải cô lại nhắm vào tôi không?" Hàn Mộc Tử hỏi một câu.

Nghe vậy thì Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

"Mặc dù tôi không thích cô, nhưng tôi không phải người không nói lý lẽ như vậy. Trước đó tôi cho là cô cố ý, cho nên muốn dạy cho cô một bài học, nồng độ axit kia cũng không cao mà là đã pha loãng. Bằng không..."

Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử nheo mắt lại: "Hóa ra cô còn cảm thấy cô pha loãng axit là chuyện tốt à?"

Lâm Thanh Thanh bĩu môi: "Cũng không phải, tôi chỉ muốn kiểm tra thôi. Nghe nói pha loãng axit là sẽ không còn kinh khủng, cho nên mới..."

"...."

Hàn Mộc Tử không biết nên nói gì với cô ta, cô nhắm mắt lại: "Mặc dù tôi đã tha thứ cho cô, nhưng dù sao người cô hại bị thương là Dạ Mạc Thâm, cô nhất định phải bị dạy dỗ."

"Tôi biết." Lâm Thanh Thanh cúi đầu xuống: "Chuyện lần này là lỗi của tôi, tôi thật sự biết sai rồi. Nếu sau này tôi còn dám ra tay với hai người, hãy để sét đánh tôi. Còn có, tôi sẽ tự nhốt mình ở đây thật lâu để sám hối.”

"Hi vọng cô nói lời giữ lời." Hàn Mộc Tử mấp máy môi đỏ, sau đó cô đứng dậy: "Nếu như cô không có lòng thành ăn năn, vậy coi như thật sự uổng phí tấm lòng khổ tâm của mẹ cô. Hơn nữa không phải tôi tha thứ cho cô, mà là tôi... Đau lòng vì một người mẹ."

Nói xong, Hàn Mộc Tử quay người rời đi.

Lâm Thanh Thanh vẫn ngồi tại chỗ suy nghĩ câu nói của cô, sau đó mới phản ứng được, chẳng lẽ là bởi vì mẹ mình đi cầu xin Hàn Mộc Tử mới khiến cô cảm động sao?

Sau khi Hàn Mộc Tử rời đi đã về bệnh viện với Dạ Mạc Thâm.

Tống An có chút chuyện, bà cười để hai người bọn họ về trước, sau đó mới đi vào với mẹ Lâm.

Sau khi Hàn Mộc Tử đưa Dạ Mạc Thâm về bệnh viện thì đã hỏi thăm về vết thương của anh.

"Em đừng cứ nhớ thương vết thương của anh, nếu như em quan tâm anh hơn thì vết thương của anh sẽ tốt lên rất nhiều."

Hàn Mộc Tử: "..."

Cô yên lặng nhìn Dạ Mạc Thâm, sau đó bắt đầu dọn dẹp đồ vật của mình, cô nói: "Chuyện bên này đã xử lý xong, còn về vết thương của anh..."

"Anh vừa mới tốt lên một chút mà em đã muốn đi sao?" Dạ Mạc Thâm nhìn thấy cô thu dọn đồ đạc: "Hay là nói, em cảm thấy hiện tại người phụ nữ kia không có uy hiếp, cho nên em muốn rời xa anh?"

Hàn Mộc Tử dừng lại động tác dọn dẹp đồ vật, sau đó cô quay đầu nhìn anh.

"Không, anh suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ thu dọn một ít thứ trước mà thôi."

“Ngay từ đầu em chỉ định chăm sóc anh trong thời gian anh bị thương, chờ anh có thể hoạt động tự nhiên là em đã muốn rời khỏi có đúng không?"

Hàn Mộc Tử mấp máy môi, ánh mắt yếu ớt nhìn Dạ Mạc Thâm.

Quả thật cô nghĩ như vậy, thế nhưng rõ ràng Dạ Mạc Thâm còn khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của cô, cho nên hiện tại cô cũng không biết nên quay về công ty thế nào đây?

Cô suy nghĩ một lúc rồi vẫn cố gắng nói lời uyển chuyển hơn: "Không phải như vậy, chỉ là công ty của tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn. Anh cũng biết công ty của tôi làm về gì, gần đây tôi đã chăm sóc anh tổn không ít công sức, công chuyện của công ty đã chồng chất như núi rồi. Vết thương của anh đã có chuyển biến tốt, tất nhiên tôi phải về công ty xử lý công chuyện rồi."

"Xử lý xong thì sao?"

Cô tránh nặng tìm nhẹ, nhưng rất hiển nhiên Dạ Mạc Thâm cũng không tỉnh buông tha cho cô, anh vẫn hỏi một cách hùng hổ dọa người.

Vấn đề nhạy cảm này, Hàn Mộc Tử phải trả lời thế nào?



Bình luận

Truyện đang đọc