CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Kể từ khi Tiểu Nhan và Lý Tư Hàn ra ngoài La Tuệ Mỹ đã rất lo lắng, sau đó hối hận vì bà thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Rõ ràng bà đã cùng Tiểu Nhan thảo luận một lần, bà luôn cảm thấy Lý Tư Hàn có vấn đề sao còn để Tiểu Nhan ở cùng cậu ta.

Thời gian trôi qua, tâm trạng lo lắng của La Tuệ Mỹ càng ngày càng nghiêm trọng, bà không muốn mở cửa hàng mà nghĩ muốn ra ngoài tìm con gái.

Thấy bà bồn chồn đứng ngồi không yên, cha Chu mới nói mấy câu. "Bà sao vậy? Bà lo lắng từ khi con gái đi ra ngoài rốt cuộc là vì sao?"

La Tuệ Mỹ đang lo lắng, sau khi nghe mấy lời này liền ngồi xuống trước mặt cha Chu. "Ông có nghĩ rằng Lý Tư Hàn có vấn đề không?"

Cha Chu: "À, bà nghi ngờ cái gì? Có chuyện gì vậy? Cậu ta với Tiểu Nhan không hợp nhau sao?" "Vì không có vấn đề gì cả nên mới đáng ngờ? Ôngnghĩ xem, trước giờ dì Trương giới thiệu ai đó với người khác đã giới thiệu người tốt bao giờ chưa? Không xảy ra cái này thì cũng xảy ra cái kia. Hơn nữa lần này tôi cũng không muốn đồng ý. Dù sao thì chúng ta cũng không vội tìm người cho con gái của mình đúng không? Nhưng con bé Tiểu Nhan không biết nghĩ gì mà đã đồng ý xem mắt.”

Cha Chu: "Còn có thể vì sao nữa? Còn không phải vì muốn kết hôn sao? Con bé không muốn kết hôn thì đồng ý gặp mặt làm gì?”

La Tuệ Mỹ:

Suy nghĩ của đàn ông đúng là có thể khiến người ta phát điên. "Mấy thanh niên trẻ tuổi không thể hình dung ra chuyện này cũng có thể chấp nhận nhưng ông đã sống gần như cả đời sao có thể suy nghĩ đơn giản như vậy? Ông có thể dùng đầu một chút được không? Tiểu Nhan là con gái của ông sao ông có thể đối xử với con bé như vậy?”

Cha Chu ngạc nhiên không thể giải thích được: "... Ông ấy đã nói gì sai sao? Nếu con bé không muốn kết hôn thì sao lại đáp ứng đi xem mắt? Nếu không muốn kết hôn thì chỉ cần từ chối là được rồi.

La Tuệ Mỹ không muốn giải thích với ông nữa mà cầm điện thoại di động lên: "Không được, tôi phải gọi cho con bé để hỏi tình hình.” "Tôi nói bà nghe, con gái của chúng ta lớn rồi con bé cũng có chủ kiến của mình, bà đừng có gây thêm rắc rối không trong lòng con bé lại thấy phiền vì cha mẹ chúng ta."Tôi không muốn thêm rắc rối, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của con gái tôi, tôi sợ Lý Tư Hàn sẽ làm điều gì bất lợi cho Tiểu Nhan, ông không hiểu sao?”

Nghe xong cha Chu cuối cùng cũng hiểu nguyên do mọi chuyện, là như vậy sao? "Chờ đã, ý của bà là Lý Tư Hàn sẽ có ý đồ xấu với Tiểu Nhan? Lời này là có ý gì? Tại sao lại có ý đồ xấu với Tiểu Nhan?" "Ông không thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tiểu Nhan khi con bé ra ngoài à? Tôi thấy hôm nay nó đã quyết định muốn mở lời trò chuyện với Lý Tư Hàn. Mặc dù Lý Tư Hàn trông giống một người đàn ông lịch lãm và có phẩm chất tốt, nhưng bây giờ người có bộ dạng tốt nhưng tính cách không khác gì súc vật nhiều lắm, tôi cũng chỉ vì sự an toàn của Tiểu Nhan.”

Đang nói chuyện thì điện thoại cũng đã bấm gọi

Nhưng mà gọi một lúc lâu vẫn không thấy ai nghe La Tuệ Mỹ nhíu mày: "Sao vậy? Sao con bé lại đi. máy. không nghe điện thoại?”

Sau đó La Tuệ Mỹ tiếp tục gọi lại nhưng vẫn không có ai trả lời.

Cha Chu cũng trở nên căng thẳng: "Cái này, sẽ không xảy ra chuyện thật đấy chứ?"

Sắc mặt của La Tuệ Mỹ trở nên nghiêm trọng, cô ấy tiếp tục chiến đấu mãi, nhưng không ai trả lời. “Mau gọi cảnh sát

Cha Chu đứng dậy định đi ra ngoài nhưng La TuệMỹ đã kéo tay ông lại. “Ông gọi cảnh sát cái gì? Bây giờ chúng ta còn chưa biết tình hình cụ thể thế nào, chắc hai đứa nó cũng chưa đi quá xa, bây giờ chúng ta đóng cửa hàng trước rồi đến một vài nhà hàng gần đó tìm xem "Di."

Vì hoàn cảnh đặc biệt nên hai vợ chồng đã đóng cửa cửa hàng trước và bảo nhân viên nghỉ làm sớm, khi họ chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động của La Tuệ Mỹ cuối cùng cũng đổ chuông. "Tiểu Nhan gọi à?” "Ừ" La Tuệ Mỹ kích động bấm trả lời điện thoại: "Tiểu Nhan, con sao vậy? Có chuyện gì không? Con đang ở đâu? Mẹ gọi lâu như vậy mà không thấy con trả lời.

Khi Tiểu Nhan mở điện thoại ra thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy cũng đoán được sẽ xảy ra tình hướng này, sau khi nghe xong những câu hỏi của La Tuệ Mỹ cô mới chậm rãi nói. "Mẹ, con không sao..

Nghe thấy giọng nói của con gái vẫn bình thường, La Tuệ Mỹ và ba Chu cuối cùng cũng buông ra trái tim đang treo lơ lửng trên không "Không sao là tốt rồi, con có biết là con hù chết ba mẹ rồi không. Hiện tại tình huống gì? Con đang ở đâu?”

Đang ở đâu?

Tiểu Nhan nhìn xung quanh một lượt sau đó cắn cắn môi dưới nói: "Con đang ở...nhà một người bạn”"Nhà của một người bạn?” "Đúng vậy. "Nhà ban nào?” "Ba, mẹ, đêm nay con không về, ngày mai con mới về."

Cha Chu và La Tuệ Mỹ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ có nguy hiểm trong mắt nhau, nghe giọng của con gái có vẻ bình thường nhưng con bé nói rằng nó đang ở nhà một người bạn, hơn nữa còn nói tối nay không về nhà mà sáng mai mới trở về.

Nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn. La Tuệ Mỹ muốn nói với con gái nếu con bị bắt cóc thì hãy chớp mắt.

Nhưng hiện tại bọn họ đang gọi điện thoại nên phương thức liên lạc này hoàn toàn không thích hợp.

Thế nên La Tuệ Mỹ nghĩ mãi cuối cùng cũng chỉ có thể hỏi: "Con gái, không phải con hứa với mẹ rằng ngày mai con muốn về quê với mẹ sao? Sao con lại về muộn như vậy, mẹ lo lắng có khi sẽ lỡ chuyến tàu ngày mai thì sao?”

Tiểu Nhan thấy hơi bối rối. "Mẹ, con nói muốn về quê với mẹ khi nào vậy?

Hơn nữa... chúng ta có quê sao?”

La Tuệ Mỹ: "...

Con bé ngốc nghếch này! Rốt cuộc bây giờ con bé thế nào rồi? "Đồ ngốc, con quên mất rồi. Hôm qua lúc ngủ cùng nhau chúng ta đã nói rồi mà, ai nói chúng ta



Bình luận

Truyện đang đọc