Còn nhiều thời gian
Anh không đồng ý huỷ hợp đồng?
Hàn Mộc Tử chỉ sửng sốt vài giây sau đó phản ứng nhìn Dạ Mạc Thâm cười cười. “Anh không đồng ý thì với tôi cũng có liên quan gì đâu?” Dạ Mạc Thâm nghe vậy nhìn cô: “Không quan hệ là sao? Tôi là khách hàng của em, tôi không đồng ý em huỷ hợp đồng, em nói không liên quan là sao?” “Anh Dạ, xin anh cần rõ ràng một việc. Chuyện huỷ hợp đồng này là do tôi quyết định. Trên hợp đồng ghi rõ tôi chỉ cần thanh toán tiền vi phạm hợp đồng là được. Sau khi thanh toán xong thì tất cả mọi thứ trong hợp đồng sẽ không được tính nữa."
Nghe nói vậy, Dạ Mạc Thâm cũng không nói gì nữa chỉ nhìn chăm chăm cô.
Một lát sau anh nói: “Cứ như vậy em phải sạch quan hệ với tôi sao? Em vi phạm hợp đồng, em không sợ tôi từ nay về sau tôi dừng hợp tác luôn à?”
Hàn Mộc Tử tức giận: "anh... “Công ty của em dường như có rất nhiều nhà thiết kế nhỉ?” Dạ Mạc Thâm nói câu này, còn cố ý nhíu mày.
Hàn Mộc Tử: "......
Tính sai rồi.
Cô không ngờ Dạ Mạc Thâm sẽ vô sỉ đến vậy
Miệng cô giật giật cuối cùng đến một câu cũng không nói ra được. Ngược lại Dạ Mạc Thâm đi lên phía trước nói: “Sao? Còn huỷ hợp đồng không?” “... Anh cuối cùng là muốn thế nào?” Hàn Mộc Tử với dáng vẻ bất đắc dĩ, cô dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Dạ Mạc Thâm. Mặc dù hôm nay cô mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Dạ Mạc Thâm nửa cái đầu.
Lúc nói chuyện cô luôn phải hơi ngước lên nhìn anh. Mà trên người anh thì lại luôn tồn tài khí thế bức người. “Tôi muốn thế nào?” Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng, ánh mắtái muội vô hạn, nhưng trên mặt lại tựa như đang cười cười. Sau đó dùng giọng nói trầm ấm nói: “Tôi muốn thế nào em không biết sao?"
Xung quanh rất ồn ào náo động nhưng giọng trầm ấm của Dạ Mạc Thâm lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào trực tiếp chui vào trong lỗi tại của Hàn Mộc Tử, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
Cô chợt lui về phía sau một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin anh hãy tự trọng. Anh Dạ, anh làm như vậy vợ anh biết sẽ cực kỳ không vui. Anh làm như vậy không sợ cô ấy sẽ thất vọng sao?”
Dạ Mạc Thâm: “” “Còn nữa, chẳng lẽ thời gian năm năm đã làm cho anh biến thành một tên hạ lưu vô sỉ không để ý đến ý của người khác sao?"
Thấy cô dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình, Dạ Mạc Thâm trong lòng rốt cuộc cũng hiểu. Xem ra bây giờ cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dạ Mạc Thâm mấp máy môi lạnh lùng nói: “Ai nói cho em biết tôi đã có vợ?”
Hàn Mộc Tử hơi nhíu đôi mi thanh tú.
Anh lời này là có ý gì? “Anh Dạ biết nói đùa nhỉ, là anh tự nói mình đã có vợ” “Ah?” Dạ Mạc Thâm cười cười: “Em ghen sao?”
Hàn Mộc Tử: "….......
Liên quan gì đến cô chứ. Cô nhìn xuống lửa giận, lạnh lùng nói: “Anh Dạ, tôi thật sự còn có chuyện quan trọng cần xử lý, không có thời gian ở chỗ này nói chuyện phiếm với anh” “Tốt." Dạ Mạc Thâm thu cánh tay: “Còn nhiều thời gian, Dạ Mạc Thâm tôi còn nhiều thời gian chờ em. Chờ em đem chuyện này xử lý xong thì chúng ta sẽ bàn lại chuyện của chúng ta
Hàn Mộc Tử không để ý tới hắn, hướng về phía người đàn ông leo lên xe rời đi. Lúc này Dạ Mạc Thâm lại không đuổi theo.
Thấy Hàn Mộc Tử tới gần xe mình, người đàn ông nhìn Dạ Mạc Thâm một cái rồi hỏi: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Chú đừng lo lắng, tôi không sao. Chúng ta về công ty trước đi
Nói xong cô liền leo lên xe, nhưng người đàn ông vẫn nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, ánh mắt già nua có chút phức tạp, sau đó liền lái xe đi.
Hàn Mộc Tử từ rời đi, Dạ Mạc Thầm liền lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Túc: “Giúp tôi tra tại sao cô ấy lại ở cùng với người nhà họ Hàn?”
Nhận được cú điện thoại này, Tiêu Túc trong lòng giật mình, anh ấy không nghĩ mình còn chưa nói ra thì Dạ Mạc Thâm đã biết Hàn Mộc Tử có liên quan đến người của nhà họ Hàn rồi. Làm sao mà anh biết được chứ.
Nhưng không chờ anh ấy kịp phản ứng, đầu bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại. Trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút. Tiêu Túc cảm thấy tuyệt vọng.
Được lắm, lại bắt đầu bận rộn rồi. Hàn Mộc Tử trở lại công ty không nghĩ đến sự kiện lễ phục bị phá huỷ đã được truyền ra. Cô chuẩn bị về văn phòng thì thấy Trương Ngọc lo lắng đứng trước cửa chờ cô. nói.
Thấy cô trở về, Trương Ngọc liền chạy tới “Cô đã trở về”
Hàn Mộc Tử nhàn nhạt nhìn cô một cái gật đầu, sau đó đẩy ra cửa đi vào. Trương Ngọc đi theo cÔ. “Có chuyện gì tìm tôi?” Hàn Mộc Tử hỏi.
Trương Ngọc gật đầu, sắc mặt có chút trắng bệch. “Lễ phục đây không phải do tôi phá hư Nghe nói vậy, Hàn Mộc Tử dừng một chút, một bên tự tay cởi bỏ trên người áo khoác đặt ở một bên bên trên cái giá, một bên quay đầu xem Trương Ngọc: “Từ khi nào tôi nói cô phá huỷ nó “Cô... cô tin tưởng tôi sao?” Trương Ngọc cắn cánh môi nói: “Không đúng, sao cô có thể tin tưởng tôi được. Trước đó tôi đã đối xử không tốt với cô
Hàn Mộc Tử đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống nói: “Nói rõ ràng”
Trương Ngọc tức giận không được chỉ đành cần môi nói: “Đều do các cô ấy. Tôi cũng chỉ vừa mới biết chuyện này. Các cô ấy đều bảo tôi ghen tỵ quá nặng, nên mới đem bộ lễ phục ấy phá huỷ “Tuy tôi cũng chẳng phải là người tốt gì. Nhưng làm ra những chuyện như vậy tôi, một người phụ nữ trói gà không chặt không thể làm được." Trương Ngọc càng nói càng tức giận, trong lòng đặc biệt uỷ khuất, nước mắt cũng chảy ra. “Không sai, đúng là ganh tỵ với bộ lễ phục đấy. Vì tác phẩm của chúng tôi chẳng có gì không tốt cả. Dựa vào đâu mà tác phẩm của cô ấy thì được đặt ở phòng trưng bày còn tôi thì không. Dù có thật sự muốn phá nó nhưng căn bản là tôi không có làm ra những chuyện như vậy
Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử đại khái cũng hiểu được ý Trương Ngọc. Chậm rãi ngước mắt nhìn Trương Ngọc. “Ý của cô là…cô đã nghĩ sẽ làm như vậy?" Trương Ngọc sửng sốt một chút rồi nói: “Không sai! Tôi chính là không phục, tôi đã từng nghĩ bản thân muốn làm như thế. Nhưng tôi không có làm. Tác phẩm của cô ấy tôi không phá hư, tại sao tôi phải nhận tội mà mình không làm chứ?”
Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi. “Tôi đã nói cô làm đâu”
Nghe vậy, Trương Ngọc dừng khóc nhìn Hàn Mộc Tử nói: “Ủa là sao? Ý cô là cô chưa từng nghi ngờ tôi?" “Tôi nghi ngờ cô làm cái gì?” Hàn Mộc Tử nhàn nhạt nói: “Cô ra ngoài trước đi, tôi còn đang bận việc”
Cô ta cứ đứng trước mặt cô khóc lóc như vậy thật sự sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô mất.
Trương Ngọc nhìn cô không chớp mắt một lúc sâu mới phản ứng được: “Tôi còn tưởng cô và những người kia giống nhau, đều nghi ngờ tôi. Tôi không nghĩ cô "Được rồi, cô ra ngoài đi. Gọi Tiểu Nhan qua đây” "Được" Trương Ngọc lập tức gật đầu xoay người đi ra.
Cô ta đi ra ngoài không được bao lâu thì Tiểu Nhan liền bước vào: “Làm sao vậy? Sao mà Trương Ngọc lại khóc đỏ mắt vậy? Có làm gì phiền phức cho cô không?”