Nghĩ đến đây thôi, Hàn Mộc Tử khẽ mim môi cười nhẹ một cải, Tiểu Nhan cũng đúng thật là kiên trì không chịu từ bỏ mà. Nhưng mà như vậy thì cũng không sao cả, một người có tính tình lạnh lùng như anh trai của cô thì thực sự là cần một người bám dai như đĩa giống Tiểu Nhan vậy, mới có thể giải quyết được anh trai của cô chứ. Có như vậy mới hy vọng sẽ làm tan chảy được tảng băng lạnh lùng kia.
Vì vậy mà Hàn Mộc Tử ngồi xuống bàn ăn trước, nhìn một dàn đồ ăn ngon trước mặt, trong lòng cô không khỏi muốn bắt đầu dùng bữa ngay.
Nhưng mà mọi người vẫn chưa có đến đủ, bản thân cô làm sao mà dám dùng bữa trước được, nên cô chỉ có thể ngồi đó chống cắm chờ đợi, lấy điện thoại ra xem thử có tin gì không.
Vừa vào giao diện Facebook, khi nhìn thấy tên Facebook của Dạ Mạc Thâm, cô lại nghĩ đến những lời mà Dạ Mạc Thâm đã nói bên tại cô lúc đó, mặt cô không tự chủ được mà đỏ bừng lên.
Hàn Mộc Tử cắn chặt môi dưới, cô nghĩ.......Dạ Mạc Thâm thật sự muốn cưới cô về.
Nghĩ đến đây thôi, Hàn Mộc Tử liền mim cười một cái, ngón tay trắng nõn nà như tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên trên màn hình điện thoại xoa nhẹ cái tên Dạ Mạc Thâm đó. “Chậc chậc chậc chậc....chậc chậc, cái nụ cười như mộng xuân này, làm tớ nổi hết cả da gà lên luôn rồi này." Không biết từ lúc nào mà giọng cười chế nhạo của Tiểu Nhan đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng có, Hàn Mộc Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô ấy đã ngồi ngay bên cạnh mình rồi.
Trong lòng khó tránh khỏi có chút thắc mắc, vừa rồi khi cô nhìn thì rõ ràng là không có ai ngồi bên cạnh cô mà, Tiểu Nhan cái con nhóc ranh này là từ khi nào xuất hiện vậy, còn không một tiếng động nào mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô nữa chứ há?
Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Hàn Mộc Tử nhìn mình, Tiểu Nhan nhịn không nổi mà giải thích một câu: "Cậu đừng có dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tớ chứ, là tại cậu mải mê suy nghĩ về anh Dạ của mình quá nhập tâm đấy thôi. Lúc nãy khi bước vào tớ đã kêu cậu rồi mà, cậu còn ở đó ngây người ra, không nghe thấy tớ nói gì cả."
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút.
Tiểu Nhan có kêu mình hay sao hả? Không có lý do gì mà cô lại không nghe thấy tiếng kêu đó chú?
Ngay khi Hàn Mộc Tử vẫn đang ngờ vực thì Tiểu Nhan đã sát lại gần cô và nhếch mép cười mỉa với cô: “Mộc Tử à, cậu đang nghĩ tới cái gì vậy hả? Tớ thấy mặt cậu như đang mộng xuân đấy, có phải là......cậu đang nghĩ đến loại chuyện xấu xa đó hay không hả??"
Hàn Mộc Tử: "........
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy xấu xa của Tiểu Nhan, rõ ràng là một nhóc con độc thân, nhưng cứ mỗi lần nói về chuyện giữa cô và Dạ Mạc Thâm thì cô lại luôn nở nụ cười tỏ ra vẻ cao thậm đó, như thể cái gì cũng biết tất cả vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử khỏe mỗi giật giật. "Có nói ra thì cậu cũng không thể hiểu được, dù sao thì cậu cũng làm gì có đối tượng để mà cùng nhau trải nghiệm chứ."
Nụ cười trên môi Tiểu Nhan chợt tắt ngúm. Một lúc lâu sau, Tiểu Nhan tức giận bóp lấy cổ cô mà nói: "Được lắm, cái đồ Mộc Tử xấu xa này, cậu còn dám ở đây mà cười nhạo tớ độc thân hay sao? Hừ, nếu không phải tại tớ thích phải một người đàn ông khó theo đuổi đến như vậy thì tớ đã sớm không còn độc thân rồi đấy, có biết hay không hả? Bây giờ nói nghe như thể tớ chỉ có thể độc thân cả đời vậy. Mà độc thân thôi thì cũng đã đành đi, cậu vậy mà lại còn dám cười nhạo tớ à?"
Tiểu Nhan càng nói thì càng tức giận, một bên cười một bên gần giọng: "Tớ sẽ bóp cho cậu nghẹt thở mà chết, bây giờ ngay lập tức!
Hàn Mộc Tử vẫn mang theo cái nụ cười nhàn nhạt đó, tựa hồ như không hề để tâm đến những lời đe dọa đó của Tiểu Nhan. Đột nhiên, Tiểu Nhan gấp rút rụt tay về, tốc độ nhanh hệt như vừa bị điện giật xong. Hơn nữa, cái vẻ mặt tức giận nghiến răng nghiến lợi khi nãy của cô cũng đã biến mất từ lâu rồi, thay vào đó là cái ánh mắt đầy vẻ kinh hãi như thể vừa mới làm xong một việc xấu xa nào đó và ngay lập tức bị ai đó phát hiện ra vậy. Cô bất an liếc nhìn người đó một cái, sau khi nhìn thấy người đó, cô liền nhanh chóng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người đó.
Hàn Mộc Tử nhìn những thay đổi trong ánh mắt và biểu cảm của Tiểu Nhan, cô liền có thể đoán ra được người vừa đến đó rốt cuộc là ai.
Có thể khiến tâm trạng của Tiểu Nhan thay đổi một cách nhanh chóng đến như vậy, ngoài anh trai của cô ra thì còn có thể là ai khác được nữa chứ hả?
Hàn Mộc Tử chậm rãi chỉnh lại cổ áo và tóc tại của mình xong, sau đó liền ngồi ngay ngắn lại vào vị trí bàn ăn của mình. "Mami ơi, dì Tiểu Nhan ơi. Một giọng nói trong veo vang lên từ phía sau cô, Hàn Mộc Tử quay đầu lại nhìn một cái thì thấy Hàn Thanh đang dắt tay Đậu nhỏ đi vào, hai người cùng nhau tay trong tay hướng về phía cô mà đi tới.
Húm?
Đậu nhỏ cái tên nhóc con này đã chạy đi tìm chủ của mình rồi hay sao hả?
Thảo nào mà cô kiểm hoài cũng không tìm thấy bóng dáng của cậu bé.
Nghĩ như vậy, Hàn Mặc Tử nhẹ giọng quở trách cậu bé: "Không phải mẹ đã bảo con rằng chủ con đang mở cuộc họp nên không được đến quấy rầy chủ của con hay sao hả? Đậu nhỏ, con lại không nghe lời mẹ à?"
Nghe vậy, Đậu nhỏ chớp mắt một cái và lập tức tự biện hộ cho mình: "Mami ơi, Đậu nhỏ không có đến làm phiền chủ đầu. Đậu nhỏ đã hỏi qua mẹ Cần rồi, mẹ Cần bảo rằng chú đã họp xong rồi nên con mới tới tìm chủ cơ
Nói xong, Đậu nhỏ ngẩng mặt lên nhìn Hàn Thanh. "Chú ơi, Đậu nhỏ nói có đúng không ạ?” Nhìn thấy cậu bé như vậy, Hàn Thanh cúi người xuống, một tay bể cậu bé lên và nói: "Ừ, Đậu nhỏ không có quấy rầy đến anh.
Sau đó, anh ngồi xuống bàn ăn.
Đậu nhỏ và Hàn Thanh ngồi cùng một bên, Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan ngồi cùng một bên. Tiểu Nhan lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái về phía đối diện, phát hiện ra bây giờ người ngồi đối diện của cô là Hàn Thanh. Khi cô nhìn sang hướng anh thì tình cờ bắt gặp được đôi mắt bình tĩnh và kiên định của Hàn Thanh cũng đang nhìn về hưởng mình, cô sợ tới mức lập tức củi gắm mặt xuống. Sau đó nhìn chăm chăm vào bàn tay của mình, vì quá căng thẳng nên cứ nằm chầm lấy nhau và ngây người ra. “Đã lâu rồi em không có về nhà. Đồ ăn do đầu bếp trong nhà làm có còn hợp khẩu vị của em hay không hả?" Hàn Thanh vừa cầm đũa, vừa giúp Đậu nhỏ ngồi bên cạnh bày đĩa thức ăn ra, vừa nhìn về phía Hàn Mộc Tử mà hỏi.
Hàn Mộc Tử gật đầu một cái, cũng bắt đầu động đũa. "Tất nhiên là hợp rồi, với lại em cũng không có lâu rồi chưa trở về nhà mà, cảm giác hình như cũng không có lâu lắm."
Hàn Thanh nghe xong, ánh mắt càng thêm u ám: "Sau khi em tự mua nhà rồi, anh mà không gọi điện thoại kêu em về nhà thì em cũng không biết đường mà tự trở về nhà xem một chút hay sao hả?"
Hàn Mộc Tử cảm thấy sống lưng có chút lạnh, chỉ có thể nhìn anh cười cười một cái. “Đây không phải là do công việc bận rộn quá hay sao?" "Bận sao? Chủ nhật cũng bận à?" "Ừ Anh à, anh cũng biết mà, công ty chỉ mới khai trương, nên dạo đợt trước bận thật đấy, hơn nữa trong bữa tiệc vừa rồi anh còn giới thiệu thêm cho em rất nhiều khách hàng mới, em gái của anh bận rộn như vậy cũng có một nửa trách nhiệm là tại anh đấy. Vì vậy anh trai đừng có trách tội em nữa mà."
Hàn Mộc Tử chấp mười đầu ngón tay lại, nhìn Hàn Thanh bằng ánh mắt van xin anh tha tội.
Hàn Thanh cầm chặt đôi đũa chợt khựng lại một chút, nhìn
Hàn Mộc Tử bằng ánh mắt có chút kỳ quái.
Con bé này....
Vậy mà đang làm nũng với anh hay sao hả?
Cô đã phải chịu sự đả kích nào vậy hả?
Sau khi nghĩ như vậy, Hàn Thanh đột nhiên phát hiện ra sắc mặt của cô hình như cũng có vẻ tốt hơn trước đây rất nhiều thì phải? "Mami ơi, ăn cái này đi ạ.
Anh đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói trong veo như sữa của Đậu nhỏ.
Đậu nhỏ lấy một chiếc đùi gà lớn bỏ vào bát của Hàn Mộc Tử nói: "Mami gầy quá đi, mami cần phải ăn thật nhiều thịt vào." Tiểu Nhan ở một bên nhìn cảnh tượng này, sau đó lại nhìn vào đầu ngón chân của mình.
Phải làm sao đây hả? Cô cảm thấy bản thân mình như một người ngoài cuộc vậy.
Nếu như cô không thích Hàn Thanh thì có lẽ lúc này cô cũng sẽ không có loại cảm giác như vậy. Nhưng từ sau khi cô thích Hàn Thanh thì cứ mỗi lần ngồi ăn cùng ba người này thì cô lại cảm thấy mình như là một người dự thừa vậy.
Không có thân phận hay địa vị nào cả, chỉ đơn giản là bạn của Mộc Tử mà thôi, nhưng mà lần nào cũng mặt dày xuất hiện cùng cô
Càng nghĩ về điều đó, Tiểu Nhân càng cảm thấy khó chịu.
Ngay khi có đang lưỡng lự không biết có nên đứng dậy và rời đi hay không thì một chiếc đùi gà đã được đặt vào chiếc bát trống của cô.
Tiểu Nhan ngay lập tức giật mình, sau đó run rẩy mà ngắng đầu lên, vừa hay nhìn thấy được cái đôi đũa đang rút về ấy. Hô hấp của Tiểu Nhan đột nhiên thất lại một cái, như thế trái tìm của cô đang bị một thứ gì đó giữ thật chặt vậy. Vừa nãy là…......Hàn Thanh đang gặp đùi gà cho cô hay sao ha?
Chúa ơi, cô thật sự không có nằm mơ phải không? Hàn Thanh......... cho cô một cái đùi gà phải không?
Hàn Mộc Tử cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Hàn Thanh. Khi mà Hàn Thanh làm ra hành động này, anh chỉ là thuận tay mà thôi, nhưng sau khi anh làm xong thì mới cảm giác có cái gì đó không đúng cho lắm.
Vì vậy, anh tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh ấy, gặp thêm một cái đùi gà khác bỏ vào bát của Đậu nhỏ và nói: "Phụ nữ ưu tiên trước, sau đó đến trẻ em ưu tiên sau.