**********
Bước chân đang đi về phía trước của Hàn Mặc Tử bỗng khựng lại, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ hàng xóm kia.
Rõ ràng.…...... chỉ là hàng xóm mà thôi, cũng không hề biết gì về cô, lại có thể mở miệng bôi nhọ cô như the.
Giữa người với người, tại sao không thể tử tế với nhau một chút chứ?
Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh cũng để ý đến câu nói này, anh chau mày lại, sự khó chịu ở trong mắt hiện lên rất rõ ràng, chỉ thấy môi mỏng của anh mấp máy, nói một cách lạnh lùng: “Quý cô đây."
Hàn Mộc Tử nhìn thấy vậy, vội vàng kéo lấy tay anh, lắc lắc đầu với anh.
Đây là chuyện của cô, hơn nữa đối phương là phụ nữ, thật sự không cần phải để Dạ Mạc Thầm ra mặt thay mình
Dạ Mạc Thâm cau mày lại, nét mặt văn có về không vui như cũ.
Hàn Mặc Tử cười với anh, sau đó nhìn về phía người phụ nữ hàng xóm với ánh mắt lạnh lùng, cưới nhẹ nói: “Chị hàng xóm đây, tôi hình như không quen biết chi nhi? Chị là đang nói câu nói khi nãy với tâm trạng như thế nào thể
Vốn đi người phụ nữ hàng xóm chỉ cảm thấy trông cô rất dễ ăn hiếp, nhìn thấy cô có người bạn trai đẹp đến như vậy, lại lái một chiếc xe hơi hạng sang tốt như vậy, bây giờ còn muốn đến đây đón người ta đi.
Trong lòng cô ta có chút ghen tị, khen bạn trai cô đẹp trai, người đàn ông kia lại không hề phản ứng lại một chút nào.
Một người đàn ông điển trai lại giàu có đến vậy, trong mắt không hề có một người phụ nữ nào khác, cô ta cảm thấy hơi hâm mộ.
Thế nhưng khi đã quá hâm mộ, thì lại trở nên ghen tị rồi, vì vậy mới không nhịn được mà nói cô một câu khi cô rời đi.
Bây giờ bị hai người nhìn với ánh mắt lạnh như băng này, khi thể của người phụ nữ hàng xóm kia lập tức trở nên yếu ớt hẳn đi, lùi về sau mấy bước, nhà tiếng nói: “Tôi, tôi chỉ là.....
Cô ta muốn tự giải thích thay cho mình mấy câu, thể những lời vừa đến bên miệng thì lại không biết nên nói gì, khi nảy cô ta thật sự vừa nóng gián đã nói vài câu không hay.
Suy nghĩ một chút, người phụ nữ hàng xóm kia chỉ có thể nói: "Xem như là tôi đã nói sai rồi, được chưa?"
Nói xong, cô ta liền vung tay mà quay người đi, trực tiếp mở cửa đi thẳng vào nhà, lúc đóng cửa còn cố ý mạnh tay đóng rầm một tiếng.
Hàn Mặc Tử: “
Cô mím môi lại, rũ mi mắt xuống: "Chúng ta đi thôi.”
Nhận thấy tâm trạng giảm sút của cô, Da Mạc Thậm đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, ánh mắt u ám mà nhìn về hướng người phụ nữ kia vừa rời khỏi.
Hàn Mộc Tử đi được hai bước, nhận thấy anh không có đi theo, cau mày lại mà quay đầu nhìn. “Đừng nhìn nữa, những người này cũng chỉ là bỗng nhanh miệng nói một câu thôi, điều đó không là gì đối với em cả
Thế nhưng Dạ Mạc Thậm lại không nghĩ như vậy, một cảnh tượng này khiến cho anh nghĩ đến những chuyện khác.
Nếu như sau khi người của biết được bàn thân và cô ở chung một chỗ, có khi nào cũng sẽ dùng giọng điệu và ánh mắt như thế mà đối xử với cô hay không?
Mới chỉ có một người xa lạ thì đã khiến cho tâm trang của cô trở nên suy sụp đến vậy rồi, đến lúc đó nếu như tất cả những người của công ty đều nhìn cô theo cách này thì sao đây? “Em không muốn để cho người ở trong công ty biết được, là bởi vì chuyện này à?" Dạ Mạc Thâm bằng nhiên hỏi cô.
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử sửng sốt, không nghĩ đến vậy mà anh sẽ vì chuyện này mà nghĩ đến những chuyện khác, nhìn Dạ Mạc Thầm với gương mặt tuấn tử và đôi mắt đen láy, thế nhưng lại bởi vì chuyện của cô mà cau đôi mày lại ở trước mặt, cô nhịn không được mà nở một nụ cười. “Anh đang nghĩ lung tung gì thế? Người khác nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến em đâu? Cho dù là người hàng xóm lúc tối nay cũng được, hay là người ở trong công ty cũng được, bọn họ có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không để ý đâu.” “Vậy sao?" Dạ Mạc Thâm mím lại môi mỏng của mình: “Vậy tại sao khi nãy em lại trông có vẻ buồn bực không vui?" Hàn Mặc Tử: " Em chỉ là đang nghĩ, em lại không quen biết cô ta, tại sao có ta lại có ý xấu như vậy? Nhưng mà lúc sau em đã nhanh chóng hiểu rõ rồi, đó là bởi vì cô ta ghen tị em tốt hơn so với cô ta đây. Nói đến đây, Hàn Mộc Tử vươn tay kéo lấy cả vật của Dạ Mạc Thầm, giọng nói cũng nhỏ đi một chút "ghen tị em có bạn trai đẹp trai đến như vậy, lại giàu có, vì vậy mới chua chất mà nói xấu em, nếu như em bởi vì chuyện này mà buồn bực không vui, vậy chẳng phải dang tự làm khó cho mình sao?"
Cô nói một cách rất thẳng thắn vô tư, vẻ mặt rất dừng dựng giống như không hề để ý đến chuyện này một tí nào vậy, nhưng mà nhìn thấy có người nói xấu ở sau lưng cô như vậy, Da Mạc Thâm cũng cảm thấy rất khó chịu.
Đây là người phụ nữ của mình, anh làm sao có thể cho phép những người đó nói xấu ở sau lưng cô được chứ? “Anh sẽ không phải vì cô ta nói em một câu, thì anh liền cảm thấy khó chịu đấy chứ?" Hàn Mộc Tử nhìn về mặt của anh một cách kỹ càng, nhìn ánh mắt của anh run lên một cái, cô càng hiểu rõ suy nghĩ của anh hon. “Tuy rằng anh vì em mà cảm thấy như vậy, em rất vui, nhưng mà thật sự không cần phải như vậy đầu, trên đời này có rất nhiều loại người như vậy, chúng ta không là được nhiều đến vậy đầu. Đối với em mà nói, điều quan trọng nhất... chính là anh”
Lời tỏ tình can đảm đến như vậy, đây còn là lần đầu tiên Hàn Mộc Tử nói ra lời này.
Cô cũng không ngờ tới, sau khi Dạ Mạc Thầm mất trí nhớ, vậy mà chính mình sẽ trở nên thẳng thắn đến như vậy.
Bởi vì câu nói này, Dạ Mạc Thâm trở nên sửng sở, một lúc sau anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay siết chặt lại với nhau. "Câu nói này là do em nói đấy, cả đời này em đều phải nhớ lấy."
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, giống như đã chịu mệt mỏi cả đêm vậy, còn mang theo vài hơi thở cấm dục.
Cả hai người cuối cùng cũng đi xuống từ trên lầu, trùng hợp gặp chủ nhà ở trước cửa. "Ai da, Mộc Tử, muốn dọn ra ngoài ở cùng với bạn trai sao? Chúc mừng hai người nhé."
Rất bất ngờ, chủ nhà lại vui vẻ mà cười với cô, còn chúc mừng hai người bọn họ nữa, Hàn Mộc Từ cười nhẹ, cúi đầu chào chủ nhà: "Cảm ơn sự chăm sóc của có trong khoảng thời gian qua, tôi sống rất tốt trong căn nhà này."
Này, khách sáo làm gì chứ, hai người đáng với dọn nhà phải không? Nhanh đi đi, trên đường đi chú ý an toàn nhé "Um."
Sau khi lên xe, Hàn Mặc Tử vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Chủ nhà này thật tốt bụng, em chỉ mới thuê không bao lâu thôi, em còn cho rằng cô ấy sẽ cảm thấy không vui nữa chứ. Xem ra, cô ấy trông nghĩ thoảng hơn em nghĩ nhiều."
Lời nói vừa dứt, điện thoại ở trong túi của Hàn Mộc Tử bỗng rung lên, cô lấy ra nhìn một cái, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi, cô vô thức mà ngước mắt lên mà liếc nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên ghế lái.
Trùng hợp lại đụng phải ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, anh đã bắt gặp được sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô, ánh mắt nhìn về phía màn hình di động của cô.
Hàn Mộc Tử vô thức mà thu điện thoại lại.
Hành động này khiến cho cô trông có vẻ rất sợ hãi vi làm sai chuyện gì đó, Da Mạc Thâm nhìn cô một cái.
Hàn Mộc Tử: “
Hành động khi nãy của cô chắc chắn sẽ khiến cho Dạ Mạc Thám hiểu lầm đấy?
Nhưng mà vào lúc này Tô Cửu lại gọi đến cô, cô lại không thể ở ngay trước mặt Dạ Mạc Thầm mà tiếp điện thoại được.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hàn Mạc Tử chỉ có thể tiếp nhận cuộc gọi, để ở bên tại mà nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Thưa cô Mộc Tử" Giọng nói của thư ký Tô truyền đến từ đầu dây bên kia, một giọng nữ trong trẻo vang lên ở trong chiếc xe yên tĩnh.
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, nhỏ tiếng nói: "Thư ký Tô, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, có chuyện gì quan trọng không?"
Tô Cửu thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán được ý nghĩa bên trong lời nói của cô.
Hiển nhiên, người ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó liền cười nói: “Không có việc gì quan trọng cả, chỉ là anh của cô nhờ tôi gọi điện hỏi thăm, một mình cô ở nước ngoài có sống tốt không, có cần thêm thứ gì không?" “Không cần thêm gì nữa, cảm ơn anh ấy đã quan
Bên trong xe rất yên tĩnh, cho dù không mở loa ngoài, cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Hai người bạn họ.
Sau khi Hàn Mặc Từ cúp điện thoại, cô nhìn về phía Da Mạc Thâm: "Là thư ký của anh trai em