Ngọn lửa từ cây nến không lớn, gây ra vụ hỏa hoạn chắc hẳn còn có lý do khác. Hàn Thanh lúc nhỏ bởi vì trong khi chờ đợi cảm thấy nhàm chán, vì vậy đã vào phòng trong bóng tối rồi thắp nến lên để tìm cuốn album ảnh của mình.
Anh nghĩ rằng hôm nay sẽ vẽ một bức tranh cùng với ba mẹ của mình, cũng sẽ vẽ thêm cả ông ngoại vào nữa nữa. Mặc dù Hàn Thanh lúc nhỏ khi đó chỉ mới năm tuổi, nhưng khả năng hội họa của anh đã rất tốt, anh đã vẽ cả nhà vào, sau đó cầm bức tranh lên rồi vui vẻ nở một nụ cười.
Rất nhanh sau đó, Hàn Thanh nhỏ liền cảm thấy có chút buồn phiền.
Bởi vì hôm nay tuy rằng là sinh nhật của anh, nhưng ông ngoại cũng không đến tham dự, ông ngoại khi nào mới có thể tiếp nhận ba anh đây, ba rõ ràng là người tốt như vậy mà.
Thế là, anh quyết định sẽ tự mình đưa bức tranh này cho ông ngoại, hy vọng ông ngoại có thể sớm buông bỏ định kiến với ba mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh nhỏ liền đứng dậy chuẩn bị cất bức tranh lại, nhưng khi đứng dậy, vì suy nghĩ quá nhập tâm, nên không cẩn thận đá vào chiếc ghế bên cạnh, cả người liền ngã nhào về phía trước, bức tranh trong tay cũng bay ra khỏi tay, trực tiếp rơi xuống trên ngọn nến.
Bùm.
Ngọn lửa lập tức bùng cháy khi chạm vào tờ giấy, Hàn Thanh nhỏ ôm gối một hồi vì khi ngã đa va vào đầu gối, khi anh đã cảm thấy bớt đau hơn thì ngọn lửa đã lan sang bên cạnh.
Lúc đó Hàn Thanh ở trong một căn nhà cho thuê nhỏ, đồ đạc trong nhà dày đặc, hầu hết đều là đồ dễ cháy, Hàn Thanh không phản ứng gì, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra thì lửa đã bùng lên dữ dội, ngày càng lớn hơn.
Cuối cùng anh cũng ý thức được việc mình làm là không đúng, nhưng bây giờ trong lòng đang rất sợ hãi, mơ hồ nhớ tới giáo viên đã từng nói trong lớp, trẻ con thì không được chơi với lửa, bằng không rất dễ gây ra hỏa hoạn. Nhân tiện, nước có thể dập tắt được lửa.
Hàn Thanh nhỏ trong đầu chỉ hiện lên cách này, liền đứng dậy chạy về phía phòng bếp rồi chạy ra ngoài cầm theo một chậu nước, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, thể lực yếu ớt, anh chỉ lấy được một chút nước để dập lửa mà thôi. Một ít nước như vậy thì khó mà dập được ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội kia.
Lửa càng ngày càng lớn, Hàn Thanh sợ tới mức muốn báo ngay cho ba mình, ông ấy vừa tan làm về đang nghỉ ngơi trong phòng, vốn dĩ ban đầu anh muốn tự mình xử lý, ba mỗi ngày đều đi làm về rất muộn, hôm nay là đặc biệt đi làm về sớm để tổ chức sinh nhật cho mình, chỉ là trước khi sinh nhật còn chưa bắt đầu thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy Hàn Thanh không muốn quấy rầy ông ấy chút nào.
Trong giấc ngủ, ba Hàn Thanh ngửi thấy mùi khét, lúc đầu chỉ là thoảng qua, sau đó mùi khét lẹt càng ngày càng rõ. Ông ấy thầm nghĩ, hôm nay vợ lại làm cháy đồ ăn sao?
Chao ôi, bà rõ ràng không biết nấu ăn, nhưng lại luôn muốn học để nấu ăn cho ông, bà vốn là cô chủ nhà họ Hán, hàng ngày được kẻ hầu người hạ, mặc quần áo đẹp đẽ, ở một ngôi nhà lớn như Lửa càng ngày càng lớn, Hàn Thanh sợ tới mức muốn báo ngay cho ba mình, ông ấy vừa tan làm về đang nghỉ ngơi trong phòng, vốn dĩ ban đầu anh muốn tự mình xử lý, ba mỗi ngày đều đi làm về rất muộn, hôm nay là đặc biệt đi làm về sớm để tổ chức sinh nhật cho mình, chỉ là trước khi sinh nhật còn chưa bắt đầu thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy Hàn Thanh không muốn quấy rầy ông ấy chút nào.
Trong giấc ngủ, ba Hàn Thanh ngửi thấy mùi khét, lúc đầu chỉ là thoảng qua, sau đó mùi khét lẹt càng ngày càng rõ. Ông ấy thầm nghĩ, hôm nay vợ lại làm cháy đồ ăn sao?
Chao ôi, bà rõ ràng không biết nấu ăn, nhưng lại luôn muốn học để nấu ăn cho ông, bà vốn là cô chủ nhà họ Hán, hàng ngày được kẻ hầu người hạ, mặc quần áo đẹp đẽ, ở một ngôi nhà lớn như tay xoa xoa hai thái dương.
Chuyện gì đã xảy ra với ông vậy? Sao đầu óc bỗng nhiên trở nên nặng trĩu thế này? Có thể là do gần đây tăng ca quá nhiều và không được nghỉ ngơi tốt chăng? Không, ông không thể ngã xuống bây giờ được, cả vợ và con trai đều đang dựa cả vào ông, hôm nay lại là sinh nhật của Hàn Thanh, không biết vợ ông đã mua bánh kem chưa.
Nghĩ đến đây, ba Hàn Thanh lại cố đứng dậy đi ra ngoài, đầu càng ngày càng choáng váng nghiêm trọng, mỗi bước đi của anh ấy đều giống như giẫm phải bông, như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống ngay vậy.
Nhưng là một người đàn ông, ba Hàn Thanh không thể để mình gục ngã được, cho đến khi ông mở cửa và nhìn thấy có ngọn lửa đang bùng khói lên nghi ngút và Hàn Thanh thì đang chuẩn bị bước vào phòng của mình, ông gần như sững người lại.
“Trời ơi, có chuyện gì xảy ra thế này?”
Hàn Thanh nhỏ đứng ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn ông, vẻ mặt có chút lo lắng, kéo ống quần của ông: “Ba, ba, con, là do con sơ ý làm đổ cây nến, liền thành như vậy, nhưng con có nước, cũng không thể dập tắt được lửa”
Cậu nói những lời này như thể hiện anh đã phạm một sai lầm lớn nghiêm trọng.
Ba Hàn Thanh chưa bao giờ đánh con cả, cũng chưa khi nào nặng lời trách mắng, bây giờ nhìn thấy con trai tự trách mình nhiều như vậy, ông lập tức cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không thể an ủi anh vào lúc này được, nên chỉ có thể nói với anh: “Hàn Thanh, con trước tiên cứ đứng im đây chờ ba, để ba đi dập lửa nha”
Đây là ngôi nhà họ sinh sống, nếu cháy hết thì tương lai họ sẽ phải sống ở đâu đây.
Vì vậy ý nghĩ đầu tiên của ba Hàn Thanh là phải nhanh chóng chạy đến dập lửa, ông nhanh tay múc nước, tuy cảm thấy vô cùng chóng mặt và choáng váng nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp ông có thể cầm cự được. Hàn Thanh nhỏ cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Cuối cùng, ba Hàn Thanh cảm thấy mọi thứ trước mắt càng ngày càng tối sầm lại, ý thức cũng dần dần mờ đi, nhưng ngọn lửa trong nhà vẫn chưa được dập tắt, căn nhà này của họ có lẽ không thể cứu được nữa rồi.
Sau khi ông nhận thấy khả năng này chắc chắn xảy ra, không được chậm trễ nữa, lập tức đi về phía Hàn Thanh nhỏ, nắm lấy tay anh: “Hàn Thanh, ngọn lửa quá lớn, với khả năng của chúng ta, không thể nào dập tắt lửa được. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
Nói xong, ba Hàn Thanh mang năm theo Hàn Thanh nhỏ và chạy ra ngoài.
Bùm!
Thanh xà ngang từ trên trân nhà bị cháy đột nhiên rơi xuống chắn ngang đường đi của hai ba con. Hàn Thanh nhỏ hoảng sợ, hơi nóng xông thẳng vào mặt, tưởng rằng lửa sẽ rơi vào mặt mình nhưng thân hình cao lớn của ba đã che lại, đỡ tất cả các tổn thương cho anh rồi.
Ba Hàn Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng không biết mình đang ở đâu nữa, đang bảo vệ Hàn Thanh trong vòng tay, ngọn lửa xung quanh càng lúc càng dữ dội.
“Ba, ba!” Hàn Thanh đang gọi ông, ý thức của ba Hàn Thanh dần quay trở lại, vừa cúi đầu xuống liền thấy ánh mắt của con trai đầy vẻ lo lắng nhìn mình, sâu bên trong còn hiện lên vẻ áy náy cùng sự hoảng sợ tột cùng.
Không, làm sao ông có thể ngã xuống vào lúc này được chứ? Ông còn phải dẫn Hàn Thanh thoát ra ngoài, ông cũng không thể chết ở đây được, ông đã để Hàn Thanh cùng vợ mình sống rất vất vả, nếu như mình mà chết đi, vậy thì hai mẹ con cũng sẽ không có hy vọng gì nữa.
Hơn nữa ông ấy cũng đã hứa, phải chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con họ cả đời.
“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi „ này.
Ba Hàn Thanh một lần nữa cố gắng đứng dậy, ôm Hàn Thanh chạy ra ngoài, nhưng một giây Sau, xà ngang lại rơi xuống theo hướng họ đi, ông ấy không kịp tránh. Rồi bỗng nghe một tiếng râm, thanh xà ngang nặng nề đè xuống, đập trúng người ông ấy.
Lực đè nặng nề đó, giống như ngàn vạn ngọn núi đồng thời sụp đổ xuống, lúc ba Hàn Thanh ngã xuống, ông ấy đã có cảm giác trong người mình hình như đang hộc máu ra, may mắn thay, là Hàn Thanh đã được ông ấy bảo vệ.