CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

Trong phòng sách

Uất Trì Kim ngồi trước bàn đọc sách, vẻ mặt âm trầm nghiêm khắc, ánh mắt vẫn sắc như kiếm mà dừng trên mặt cô.

Lúc trước ở trên bàn cơm, Hàn Mộc Tử đã bị ảnh mắt ấy làm cho sợ sệt, lúc này xung quanh lại không có ai khác, ánh mắt này càng trở nên đáng sợ hơn nữa. "Chắc hẳn Mạc Thâm đã nói với cô chuyện lúc nãy nó nói với tôi ở trên bàn ăn rồi đúng không."

Hàn Mộc Tử gật đầu: "Vân thưa ông ngoại." "Hừ, nó thực sự là yêu thương cô mà!" Hàn Mộc Tử: "….. "Ngay cả người làm ông ngoại như tôi nó cũng không tin tưởng, chỉ sợ tôi ngược đãi cô!" "Không phải thể đầu ông ngoại." Hàn Mộc Từ nhẹ những giải thích: "Mạc Thâm không phải không tin ông dầu, mà là không tin cháu, anh ấy sự tỉnh cách của cháu hơi bằng bột sẽ xúc phạm đến ông, đến lúc đó lại làm cho quan hệ vốn không tốt lại trở nên xấu đi, ông là ông ngoại của anh ấy, còn là người trước đây đã vớt từ dưới biển lên mà cứu anh ấy một mạng. Đã là người thân lại là ân nhân nữa, cháu và Mạc Thâm càng kính trong ông ngoại hơn, không thể nghĩ ông ngoại như vậy được."

Những lời nói này trực tiếp nói ra trongjd điểm, Uất Trì Kim nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của cô, không hề có chút dối lừa, ngọn lửa còn đang nổi lên cao giờ đã bị dập tắt đi một chút. "Hừ, cô biết là được rồi."

Thực sự thì những lời này không những làm cho Uất Trì Thâm bớt giận, mà cũng thay đổi cả ấn tượng của Hàn Mộc Tử, mặc dù Đậu Nhỏ vẫn luôn nói tốt cho cô, ông cụ cũng nghe được cô đã phải trải qua những tháng ngày rất vất vả, ông cụ không thể làm khó cô nữa.

Nhưng dù sao vẫn là vài lời nói của trẻ con, ông tin, nhưng cũng không tin toàn bộ. "Vì vậy ông ngoại, chuyện cháu và Mạc Thâm muốn về nước "Máy đứa đã tính hết rồi còn nói với tôi làm gì nữa? Dù sao nói đến cùng là muốn vứt ông già này là lại ở nước ngoài đồng không?”.

Hàn Mặc Tử lắc đầu: "Không phải đầu ông ngoại, vốn dĩ ý của cháu là như thế này, nếu như ông ngoại dong y..." "Đồng ý cái gì?" "Về nước cùng với bọn cháu " "Không thể được." Uất Trì Kim rất nhanh liền từ chối, còn nhanh chóng nói: "Nếu như tôi theo mấy đứa về nước, ai sẽ lo chuyện công ty hả?"

Hàn Mặc Tử: M

Không ngờ rằng có một ngày cô lại đột nhiên cảm thấy nhà lớn, sự nghiệp lớn cũng là một loại gánh nặng.

Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn Uất Trì Kim sẽ không thể nào nghĩ như cô được. "Vậy "Như thế này đi." Đột nhiên Uất Trì Kim căng thắng mà xoa tay, động tác này rất không phù hợp với hình ảnh của ông cụ: "Nếu như có thể để Đậu Nhỏ lại bên cạnh ông già này..."

Hàn Mộc Từ ngơ ra một lát, không ngờ đến suy nghĩ của ông lại y hệt như Tống An nói. không có ý kiến gì lắm với việc cô và Da Mạc Thêm về nước, chỉ cần là để Đậu Nhỏ lại, cô và Da Mạc Tham muốn đi đâu cũng mặc kệ.

MÔng ngoại, mặc dù cháu rất muốn làm theo lời ông, nhưng mà là một người mẹ, cháu không thể cướp đi tự do và suy nghĩ của đứa trẻ được, chuyện này chắc cháu không làm được đâu."

Nghe lời cô nói, Uất Trì Kim chớp mắt một lát, vẻ mặt hơi tức giận. "Nhưng mà..."

Uất Trì Kim thấy cô muốn nói tiếp, liền biết sẽ có sự thay đổi, liền hỏi: "Nhưng mà cái gì? Cô mau nói đi." "Nếu như Đậu Nhỏ tự mình muốn ở lại với ông cổ ngoại, thì cháu cũng không ngăn cản nói." "Được, đây là cô nói đấy!" Uất Trì Kim vội vàng gõ tay xuống bàn, giống như sợ cô sẽ nuốt lời vậy: "Tôi sẽ tự mình đi nói chuyện với Đậu Nhỏ, nếu như nó đồng ý ở lại, đến lúc đó cô không được từ chối đâu.

Hàn Mộc Tử nhìn dáng vẻ của Uất Trì Kim, cứ như sợ bị cướp mất con của mình vậy, nhìn không được mà bật cười một tiếng. "Cười cái gì?" Uất Trì Kim tức giận đến công râu: "Buồn cười lắm sao?"

Hàn Mộc Tử thu hồi tiếng cười, nhẹ giọng nói: "Không có gì, cháu chỉ cảm thấy con người của ông ngoại cũng rất tốt, cháu nghĩ Đậu nhỏ sẽ đồng ý ở lại với ông có ngoại của nó thôi." "Hừ" Uất Trì Kim bất mãn mà nhìn cô một cái, nhưng trong mắt không còn sự ghét bỏ như những lần gặp trước, bây giờ ông cụ đối với Hàn Mộc Tử mà nói đã hoàn toàn xem mình là trưởng bối rồi.

Bất chợt ông cụ nhớ ra gì đó, lỗi ngăn kéo ra, lấy một chiếc hộp tỉnh xào ra khỏi ngăn kéo. "Cô qua đây"

Mặc dù Hàn Mộc Tử có chút mơ hồ, nhưng vẫn bước qua phía chiếc bản sách, sau đó nhìn thấy Uất Trì Kim đẩy một chiếc hộp được gia công rất tinh xảo ra. "Đây là?"

Uất Trì Kim không nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: "Xem xét việc cô đã chăm sóc nuôi dưỡng tốt Đậu Nhỏ, tặng cho cô quà gặp mặt "

Quà gặp mặt?

Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng mấy lần trước gặp nhau, vì vậy nhịn không được mà trêu đùa nói: "Ông ngoại, nếu như cháu nhận quà gặp mặt này, chẳng lẽ ông sẽ bắt châu rời khỏi Mạc Thâm hay sao?" Uất Trì Kim: "

Ảnh mắt của ông cụ đanh lại, đột nhiên ngày ngắn cả người, sau đó ngắng đầu nhìn thấy nụ cưới xáo trá của Hàn Mặc Tử.

Vì vậy Uất Trì Kim liền nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.

Lúc đó ông cụ bảo Vu Ba cầm tiền đến bảo Hàn Mộc Tử rời đi.

Không ngờ tới bây giờ...

Cô lại đem chuyện này ra để trêu chọc người ông ngoại như ông?

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Uất Trì Kim tức giận đến vềnh cả râu, đưa ta ra: "Vậy thì cô đừng có lấy nữa!" "Lấy chứ lấy chứ!" Hàn Mộc Từ vội vàng ôm lấy chiếc hộp trước mặt ông, sau đó giống như bảo bối mà ôm vào lòng: "Đây là quà gặp mặt đầu tiên ông ngoại tặng cho cháu, cho dù thế nào đi nữa thì cháu dâu cũng phải nhận chứ, cháu cảm ơn ông ngoại!"

Biểu hiện trước sau đều quả khác biệt, trong nhảy mắt Uất Trì Kim liền cảm thấy tính cách của cô nhóc này rất tinh quái, nhưng lại không làm được gì cô. "Ông ngoại, hôm nay cầm ơn ông, vậy thì cháu ra ngoài trước dây" “Đi đi đi" Uất Trì Kim không kiên nhân mà xua tay. Hàn Mộc Tử ôm chiếc hộp rồi đi ra, sau khi cô đi, biểu cảm Uất Trì Kim trở nên có chút cảm thán,

Nói thật trước đây ông cụ còn muốn con bé nhà họ Đoan Mộc ở bên Dạ Mạc Thâm, sau này Dạ Mạc Thậm tiếp nhận tập đoàn Uất Trì thì cũng có người trợ giúp cho sự nghiệp của anh.

Nhưng mà bây giờ ông mới nhìn ra được, chuyện này thực sự là miễn cưỡng sẽ không được.

Con bé Đoan Mộc Tuyết rất tốt, nhưng mà cuối cùng lại không có duyện phận với cháu ngoại của ông, mặc dù ông cụ rất cố chấp nhưng cũng không nỡ chia rẽ gia đình nhà người ta.

May mà có một đứa chất ngoại dễ thương an ủi ông.

Nghĩ đến chất ngoại của mình, Uất Trì Kim liền nhớ đến đoạn đối thoại hồi nãy. Vì vậy cũng quay người đi ra bên ngoài, ông phải nhân quãng thời gian mấy người còn chưa về nước mà khuyên nhủ Đậu Nhỏ, làm cho đứa nhóc này ở bên mình. . Truyện Xuyên Không

Chỉ cần cậu nhóc đồng ý, vậy những người kia muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm Lúc Hàn Mặc Tử đi ra, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang canh ở cửa, nhịn không được mà giễu cợt: "Em bảo anh trông cửa, anh liền trông cửa hà

Nhìn thấy cô đi ra, Da Mạc Thâm bước nhanh đến cầm lấy tay cô: "Thế nào? Ông ngoại có làm khó dễ em không?" "Tên ranh con này! Cháu xem ông là loại người như thế nào vậy hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc