CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Trên thế giới này, còn có ai có thể khiến Dạ Mạc Thâm nhớ nhung như điên, hành động khác thường như vậy nữa chứ?

Cậu ta đi theo Dạ Mạc Thâm nhiều năm như vậy, biết tính Dạ Mạc Thâm luôn lãnh đạm, nhưng chỉ duy nhất thương hại, cưng chiều, đau lòng, quyến luyến một người phụ nữ.

Cho nên, ngoài cô gái ấy ra, Tiêu Túc không đoán ra ai khác.

Chỉ tiếc, thời gian cô gái ấy biến mất quá lâu, Tiêu Túc không thể nào nghĩ tới, cô lại sẽ xuất hiện.

Mà sau khi xuất hiện, lại dễ dàng khiến Dạ Mạc Thâm động lòng như vậy.

Hàn Mộc Tử không đáp lại cậu ta, chỉ thờ ơ mà nhìn.

“Muốn lên trên ngồi không?”

Cô hỏi.

Tiêu Túc lắc đầu, sau đó đưa điện thoại và chìa khoá ra cho cô: “Chuyện anh Dạ dặn dò đã làm xong, điện thoại cũng sửa xong rồi, đây là chìa khoá xe của cô.”

Hàn Mộc Tử cúi đầu, thấy trong lòng bàn tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại di động và chìa khoá xe.

Cô ngơ ngác cầm lấy điện thoại và chìa khoá.

Vậy nên, hôm nay cậu ta tới chỉ vì đưa hai thứ này?

Hàn Mộc Tử cảm thấy, cậu ta không đơn giản như vậy.

“Cô Shelly

Tiêu Túc đột nhiên lên tiếng gọi cô, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tia tình cảm xa lạ trong mắt cậu ta, giọng cậu ta cũng không có chút độ ẩm nào: “Tôi biết giờ cô là nhà thiết kế nổi tiếng, hơn nữa còn tự mở công ty. Trước kia, cô Shelly là người tôi rất sùng bái, cô ở bên cạnh anh Dạ tôi cũng yên tâm. Nhưng mà… Năm năm trước xảy ra quá nhiều chuyện, nếu có thể… Tôi hi vọng cô Shelly đừng làm tổn thương anh Dạ nữa.”

Hàn Mộc Tử: “…

Tổn thương Dạ Mạc Thâm?

Cô làm tổn thương Dạ Mạc Thâm lúc nào chứ? Năm đó người bị tổn thương không phải cô sao?

Là ai ngăn cô bên ngoài biệt thự Hải Giang? Là ai ra lệnh không cho phép cô bước vào cửa nhà họ Dạ một bước?

Là ai… Ném hợp đồng ly hôn trước mặt cô, bảo cô vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa?

Lúc những kí ức này loé trên trong đầu, đáy mắt Hàn Mộc Tử rõ ràng hiện ra một tia tức giận, nhưng rất nhanh cô để giấu đi những ưu tư ấy, đến khi đôi mắt tĩnh lặng trở lại, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Túc.

“Anh đùa rồi, anh Dạ chỉ là khách hàng của tôi, sao tôi phải tổn thương anh ta chứ?”

Tiêu Túc sửng sốt.

Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười: “Chuyện lần này cảm ơn anh, tôi nợ anh một lần, sau này có rảnh sẽ mời anh ăn cơm, hoặc nếu có chuyện cần giúp có thể gọi tôi, đây là danh thiếp của tôi.”

Nói xong, Hàn Mộc Tử đưa danh thiếp của mình ra, Tiêu Túc sửng sốt mấy giây mới nhận danh thiếp.

“Chuyện anh lo lắng sẽ không xảy ra đâu, cũng không thể nào xảy ra được.

“Tôi biết rồi, hôm nay là tôi đường đột, tôi còn có việc, tôi đi trước.”

“Được, không tiến.” Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Túc rời đi.

Sau khi Tiêu Túc rời đi, Tiểu Nhan mới từ trong góc chạy ra.

“Có chuyện gì vậy? Nhìn hai người không vui, có chuyện gì sao?”

Nghe giọng Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần: “Không có gì, về thôi.”

Tiểu Nhan nhìn bóng lưng Hàn Mộc Tử, luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Hai người họ nói gì vậy? Sao lại thế kì lạ thế chứ?

Sau khi về phòng làm việc, Hàn Mộc Tử lần nữa ngồi xuống vẽ bản thiết kế. Nhìn mặt cô bình thường nhưng trong đầu lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Chuyện năm đó Tiêu Túc biết rất rõ, tại sao hôm nay cậu ta lại nói với cô những lời đó chứ?

Chẳng lẽ bởi vì chuyện Dạ Mạc Thâm kết hôn?

Nên sợ cô sẽ đi phá hôn nhân của anh để trả thù? Nếu như cậu ta thật sự nghĩ vậy thì thật khiến Hàn Mộc Tử khinh thường. Dù cô có chết cũng sẽ không đi phá hỏng chuyện của người khác.

Bởi vì, trước kia cô cũng từng chịu loại tổn thương đó.

Nếu không, ban đầu lúc Hàn Tuyết U nói với cô rằng cô ta mang thai, sao cô lại khổ sở đến mức muốn rời đi như vậy chứ?

Sau khi Hàn Mộc Tử lần nữa đặt bút, lại phát hiện mình đã mất hết cảm hứng.

Bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là buông bút, đứng dậy đi đến phòng nước rót cho mình một ly cà phê.

Có lúc cô cảm thấy, qua năm năm, cho dù cô không được bình tĩnh như vậy, nhưng cũng không nên bất ổn như vậy.

Nhưng mà bây giờ cô lại phát hiện, chỉ dựa vào một câu nói của Tiêu Túc mà cảm hứng của cô bị cắt đứt, hơn nữa còn biến mất hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử trực tiếp gọi Tiểu Nhan tới: “Hôm nay tôi muốn đóng cửa vẽ tranh, không muốn gặp ai cả, có khách hàng hay có chuyện gì thì cô tự xem rồi giải quyết đi.

Tiểu Nhan thấy cô nghiêm túc như vậy nên không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý.

“Cô yên tâm đi, cứ chuyên tâm vẽ tranh, những chuyện khác tôi sẽ xử lý.”

“Được, vậy thì làm phiền cô.”

Sau đó, Hàn Mộc Tử khoá cửa văn phòng, đi thẳng vào phòng nghỉ trong văn phòng, rời cái ghế ở cửa sổ sát đất đi, ngồi dưới đất bắt đầu vẽ.

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu lấy lại cảm hứng, vứt hết chuyện không liên quan ra khỏi đầu, chỉ tập trung nghĩ tới tác phẩm thiết kế.

Tiểu Nhan vẫn luôn chờ bên ngoài. Vốn dĩ hai người hẹn trưa nay sẽ cùng nhau đi xem nhà, nhưng vì Hàn Mộc Tử đóng cửa vẽ tranh nên cô ấy không dám quấy nhiễu, ngay cả lúc ăn trưua cũng không dám vào.

Giữa chừng, Lãnh Nguyệt Nguyệt đến tìm Hàn Mộc Tử một lần, nhưng bị Tiểu Nhan cản bên ngoài.

“Không gặp ai cả? Cô ấy trốn bên trong làm gì chứ?”

“Mộc Tử có cảm hứng, ở bên trong chuyên tâm vẽ, cô ấy nói không ai được làm phiền, nên cô có chuyện gì thì đợi cô ấy vẽ xong rồi tính đi.”

Lãnh Nguyệt Nguyệt đã không còn ghét Hàn Mộc Tử như lúc đầu nữa, bởi vì cô đúng là người phụ nữ có năng lực, là loại người Lãnh Nguyệt Nguyệt kính nể, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn không được tự nhiên, “xí” một tiếng.

“Làm người đứng đầu công ty mà lại như vậy, nếu công ty xảy ra chuyện gì, cô ấy còn trốn trong đó vẽ tranh được sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan có chút khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Cô muốn nói gì có thể nói với tôi, đừng có ở đây mỉa mai.

“Xí, ai muốn nói với cô chứ? Lát nữa tôi đi tìm cô ấy.”

Lãnh Nguyệt Nguyệt nói xong liền rời đi. Sau đó, ba giờ chiều cô ta mới tới, kết quả cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt.

Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Từ sáng tới giờ cô ấy không ra sao?”

Tiểu Nhan tựa vào cánh cửa, sắc mặt có chút ủ rột.

“Đúng như cô nói.”

Lãnh Nguyệt Nguyệt có chút khó tin: “Điên rồi sao? Cho dù là thiết kế, cũng phải lo thân chút chứ? Vẽ bất kể ngày đêm như thế, đây là thái độ làm chủ của cô ấy sao?”

Tiểu Nhan giống như không có sức sống, chỉ tựa vào cửa lười đáp lại.

Lãnh Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, nhìn Tiểu Nhan, hỏi: “Cô ấy còn không ăn trưa luôn hả?”

Tiểu Nhan gật đầu.

“Sáng nay có ăn một chút, sau đó thì trốn bên trong đến giờ.”

Lãnh Nguyệt Nguyệt không biết nói gì ch phải, nhìn Tiểu Nhan bất đắc dĩ nhưng lại không dám đi vào, không nhịn được hỏi: “Trước kia cô ấy cũng như vậy nhiều lần rồi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc